Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 20: Lệnh phù


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Tôn Ngọc Nhi theo lời nói của Nam Cung Hàn có chút khó hiểu, nàng còn định lên tiếng hỏi thêm vài câu thì lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau liên tục. 

Nàng nhíu mày, quay đầu lại. Sau lưng có tới mười mấy người mặc y phục đỏ rực. Họ đều là những gả cao to cao lớn. Tôn Ngọc Nhi vừa nhìn thôi thì đã bị làm cho hết hồn. 

Nam Cung Hàn im lặng quan sát mấy tên đang đi tới phía này, trên ngực áo bọn họ đều có kí hiệu chữ "Tiêu" thì chắc đây là người Tiêu gia trang phái tới. 

Hắn không nói gì chỉ ôm nàng vào lòng rồi đứng dậy. Nam Cung Ly Thiên cũng bước tới, thay vì có vẻ mặt lạnh tanh như Nam Cung Hàn thì hắn lại cười hoà nhã để bắt chuyện. 

"Bọn ta tới Tiêu gia trang để ghi danh."

Một câu nói ngắn gọn của Nam Cung Ly Thiên đã bắt vào trọng điểm. Mấy người áo đỏ đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc thì trong số đó có người lên tiếng. 

"Vậy cho bọn ta xem lệnh phù gia trang."

Nam Cung Hàn đứng bên cạnh nghe xong thì bất giác nhăn mày. 

Lệnh phù không phải là thứ để được thông qua Tiêu gia trang sao?

Đó chính là thứ mà Tiêu gia trang bán ra, nếu muốn ghi danh để tham gia Tiêu Hoa Đình thì nhất thiết phải có lệnh phù. 

Ngay cả một người cách ba năm luôn tham gia Tiêu Hoa Đình như Nam Cung Ly Thiên còn phải bị ép buộc đem lệnh phù ra, thì có thể thấy được để có thể ghi danh vào Tiêu Hoa Đình thì cũng chẳng phải chuyện dể dàng. 

Nam Cung Ly Thiên có vẻ không quá quan tâm đến cái nhìn thăm dò của mấy người y phục đen. Hắn lấy từ trong tay ra một miệng ngọc màu trắng hình vuông.

Trên thân miếng ngọc có hình vẽ bông hoa lài màu vàng, cách đường khắc hình vẽ rất rõ nét tỉ mỉ. 

Đây chính là lệnh phù!

Tên kia cầm lấy miếng ngọc xem kĩ một hồi, rồi gật đầu: "Đúng là lệnh phù của Tiêu gia trang."

Nam Cung Ly Thiên thản nhiên cười: "Ta cũng đã giao ra lệnh phù, bây giờ có thể dẫn bọn ta đến Tiêu gia trang chưa?"

Tiếng cười của Nam Cung Ly Thiên rất trầm thấp, lại chất chứa chút gì đó dịu dàng làm người khác khi nghe cảm thấy khá gần gũi. 

Tên kia đối với Nam Cung Ly Thiên rất ấn tượng tốt, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ tiếp đón Nam Cung Ly Thiên, nhưng theo quy định thì bọn họ vẫn phải làm. 

"Đương nhiên là được." Tên kia gật đầu với Nam Cung Ly Thiên, đến khi hắn quay sang nhìn Nam Cung Hàn, lại có chút e ngại: "Nhưng còn hai người này..."

Người hắn nói đến không chỉ có mình Nam Cung Hàn mà còn có Tôn Ngọc Nhi, theo quy định thì dĩ nhiên hai người họ cũng phải giao ra lệnh phù. 

Tôn Ngọc Nhi nghe tên kia nhắc tới nàng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, vội xua tay liên tục: "Ta không có tham gia Tiêu Hoa Đình gì đó! Ta không có ghi danh gì hết."

Nam Cung Hàn không để nàng tiếp tục nói tiếp, hắn dùng sức kéo nhẹ nàng vào lòng, dùng tay đè đầu vào trong ngực. Chính là không muốn nàng tiếp tục nói ra bất cứ lời nào. 

Hắn liếc về phía Nam Cung Ly Thiên, âm thầm trao cho hắn cái nhìn ẩn ý. Nam Cung Ly Thiên lướt qua ánh mắt sâu thẳm của Nam Cung Hàn. 

Khoé môi hắn nhẹ nhàng nâng lên thành tia cười yếu ớt, hắn cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra thêm một miếng phù lệnh. 

Cầm lấy miếng ngọc phù lệnh, vẫn như cũ là xem xét một lúc thì tên kia mới coi như là thỏa hiệp. 

"Thôi được." 

Gã chỉ tay về phía Tôn Ngọc Nhi: "Vậy còn nha đầu đó!"

Vừa nghe thấy giọng nói của gã cao to kia, Tôn Ngọc Nhi đã hoảng hốt chôn vùi cả đầu mình vào trong ngực Nam Cung Hàn. 

Sắc mặt Nam Cung Hàn u ám vài phần, cảm nhận được người con gái trong ngực đang sợ hãi, hắn liền ôm chặt lấy nàng. 

Nam Cung Ly Thiên có chút khó xử liếc nhìn Nam Cung Hàn vài lần. 

Nam Cung Hàn chỉ nhờ hắn tìm lệnh phù, còn về phần tiểu nha đầu đó thì hoàn toàn không nhắc tới, vậy thì bây giờ phải làm sao đây?

Khác thẳng với vẻ lo lắng của Nam Cung Ly Thiên, Nam Cung Hàn vẫn rất thản nhiên trưng ra bộ mặt điềm tĩnh. 

Nam Cung Hàn liếc nhìn Tôn Ngọc Nhi, cái nhìn đầy vẻ xem xét phức tạp, hắn nâng mi mắt nhìn gã y phục đỏ, trầm giọng nói. 

"Nàng cũng có lệnh phù."

Lời nói vừa chắc chắn kèo theo vẻ nghiêm túc, không hề giống như là đang đùa. 

Hắn vừa dứt lời, mỗi người ở đây đều có biểu cảm kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ. 

Ngay cả Tôn Ngọc Nhi cũng bị dọa cho sợ mà thét lớn: "Ta có lệnh phù khi nào?"

Đùa gì thế! Nàng ngay cả cái miếng lệnh phù còn chưa sờ vào lần nào, thì đâu ra mà có lệnh phù trong tay chứ!

Không riêng mình Tôn Ngọc Nhi giật mình không dám tin, Nam Cung Ly Thiên đứng bên cạnh cũng bị lời nói đột ngột của Nam Cung Hàn làm cho sửng người trong giây lát. 

Lệnh phù là thứ như thế nào, không ai là không biết. 

Lệnh phù tượng trưng cho ấn dấu của Tiêu gia trang, nó cũng có liên hệ rất lớn tới Tiêu Hoa Đình, để có thể tham gia ghi danh ở Tiêu gia trang thì nhất thiết phải có lệnh phù. 

Mà để có thể có được lệnh phù thì cũng chẳng phải việc dể dàng, thứ này không thể dùng tiền để mua, lại càng không thể dùng địa vị cao quy để có nó, mà phải vượt qua ba ải của Tiêu gia trang. 

Thi viết thư pháp. 

Vẽ tranh đố. 

Cầm nghệ tứ thư. 

Chỉ khi vượt qua mới có thể lấy được lệnh phù, nói khó cũng không phải nhưng tuyệt đối cũng không phải là dể vượt qua. 

Bởi vì đây là luật đã định ra, bất kế là quan thần trong triều hay là Vương gia cao quý thì cũng phải tuân theo. 

Nam Cung Ly Thiên cũng phải dùng kế chu toàn để kiếm được lệnh phù cho Nam Cung Hàn. 

Nhưng tiểu nha đầu này nhìn trong có vẻ tầm thường như vậy, mà có lệnh phù được sao?

Hắn ung dung đưa mắt nhìn kĩ cô bé nhỏ đang được Nam Cung Hàn ôm cứng ngắt trong lòng. 

Một lần nữa hắn lại cụp mắt xuống suy nghĩ. 

Tôn Ngọc Nhi vốn không biết suy nghĩ trong lòng Nam Cung Ly Thiên, nếu không nàng sẽ nhảy dựng lên một trận. 

Quả thật hiện giờ lòng Tôn Ngọc Nhi rối như cuộn chỉ, nàng nắm lấy mấy sợi tóc rối trước trán, miệng thi chi ra trông rất ấm ức, còn hai mắt tròn xoe thì lại cứ ngước nhìn gương mặt của Nam Cung Hàn. 

Chỉ hận không thể nhìn xuyên thấu qua đầu hắn, để xem rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. 

Hắn cũng chưa có giải thích lời nói mới vừa rồi của mình!

"Vậy lệnh phù đâu?" Gã kia vốn cũng không quan tâm gì nhiều đến Tôn Ngọc Nhi, theo như cách nghĩ của hắn thì đây chắc là một cô tiểu thư muốn tham gia cái vui, mới đòi tới ghi danh Tiêu Hoa Đình. Hắn cũng chẳng muốn điều tra đối phương gì nhiều, hắn chỉ làm theo đúng chức trách của mình là kiểm tra lệnh phù. 

Tôn Ngọc Nhi híp hai mắt lại, hai tay trong tay áo cứ run lên không ngừng, mồ hôi cũng vì căng thẳng mà chảy ròng ròng trên trán. 

Nam Cung Hàn luôn để tầm nhìn lên người Tôn Ngọc Nhi, từng cái biểu cảm trên mặt, hắn đều nhìn rất rõ. 

Hắn hướng về phía gã y phục áo đỏ, chỉ liếc một cái rồi lãnh đạm phun ra một câu:

"Nàng sẽ tham gia trình luật của Tiêu gia trang."

Thân hình Tôn Ngọc Nhi như có triệu chứng bắt đầu lung lấy cực liệt, da mặt có rút, khoé miệng thì liên tiếp run run, một chữ cũng không thể nói ra. 

Nam Cung Ly Thiên mặc dù vẫn đứng dửng, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện hai hàng lông mày của hắn lại nhăn lại thành một hàng, hai bên khoé mắt cũng ẩn hiện tia kìm chế khó nhịn. 

Ông lão có tóc bạc phơi đứng ở một gốc rất xa, mắt vẫn luôn dõi theo hành động của từng người, sau khi nghe câu nói cuối cùng của Nam Cung Hàn, thì ông ta khẽ nhếch đôi lông mày rậm lên, trong tròng mắt đen lại loáng thoáng xẹt qua tia lạnh lẽo...

"Nếu vậy thì ta sẽ dẫn các người tới Tiêu gia trang." Gã nói xong thì xoay người lại, dẫn theo nhóm người sau lưng đi về hướng toà viện phủ lớn đằng trước. 

Nam Cung Hàn bế Tôn Ngọc Nhi theo sau gã đang dẫn đường, lúc đi hắn vẫn cảnh giác nhìn xung quanh. 

Còn Nam Cung Ly Thiên là người đi sau cùng, hắn chính là đi cùng lúc với ông lão, bước chân thanh thản chậm rãi đi theo đoàn người phía trước, lâu lâu hắn sẽ quay đầu lại bắt chuyện với người kế bên vài câu, nhưng đáp lại vẫn chỉ là cái gật đầu hoặc là lắc đầu của đối phương. 

Nhưng hắn vẫn nở như cười nhẹ ngành trên môi, dung mạo tao nhã càng ngày tỏ thêm vài phần thân thiện. 

Trong khi Tôn Ngọc Nhi còn đang trong giai đoạn ảnh hưởng bởi câu tuyên bố khi nãy của Nam Cung Hàn, nàng hoàn toàn quên mất việc phản bác lại, đến khi nhận ra bản thân được Nam Cung Hàn bế trong lòng đã đi một đoạn khá xa, nàng mới giật nảy mình nhìn lại Nam Cung Hàn. 

"Ngài khi nãy nói ta thi cái gì?"

Nam Cung Hàn dịu đang nhìn nàng, cố hạ thấp giọng lại: "Là thi để lấy lệnh phù."

Nàng nhíu nhíu mày: "Nhưng tại sao ta phải tham gia?"

Nàng đâu có muốn tham gia Tiêu Hoa Đình gì đó chứ!

Nam Cung Hàn im lặng trong giây lát, mắt khẽ duy chuyển, nổi lên từng hạt sóng nhỏ...

Tôn Ngọc Nhi còn đang nghi hoặc thì thấy tia cười hiện trên môi Nam Cung Hàn. 

Sao nàng thấy nụ cười này có chút gian xảo?

Quả nhiên cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, âm thanh trầm thấp vang bên tai nàng. 

"Tham gia để lấy lệnh phù còn có người Tôn gia, con gái của Tôn Sử Bình đều tới để dự."

Không ngoài dự đoán, phản ứng của Tôn Ngọc Nhi sau khi nghe nhắc đến Tôn Sử Bình thì hai mắt đã toát lên ánh lửa. 

Tay chân thì run lên đầy kích động, hai mắt nhỏ trợn to lên, rõ ràng là bộ dáng của con mèo nhỏ muốn cắn người. 

Đạt được kế hoạch theo mong muốn, tâm tình mỗ Vương gia trở nên tốt hơn, còn cố ý nói thêm. 

"Nghe nói Tôn Sử Bình muốn con gái tham gia Tiêu Hoa Đình, nên tới đây dự qua vòng một để lấy lệnh phù."

Hai hàng mi nàng rủ xuống, che lấp đi vẻ không vui của mình. Nam Cung Hàn âm thầm quan sát thái độ của nàng, trong khi nàng không hề để ý, khoé môi ai đó nhếch lên thành đường cong đắc ý. 

Không đợi Nam Cung Hàn đợi quá lâu, Tôn Ngọc Nhi nhanh ngước mắt lên, miệng cực kì hùng hồ nói: "Ta cũng muốn tới đó."

"Dù nàng chẳng biết rốt cuộc lấy lệnh phù thì có lợi ích gì, nhưng gặp người Tôn gia thì nàng rất có hứng thú. 

...

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê, truyện Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê, đọc truyện Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê, Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê full, Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top