Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương
Thành công là đáng mừng, thất bại cũng chấp nhận được. Lần xuất chinh này, cũng không phải là trúc lam múc nước, công dã tràng. Tống Định Thiên đã liên lạc được với Quách Đạt Minh. Quả nhiên là Quách Đạt Minh đang giấu kín thực lực. Hắn đóng quân ở trong núi Tây cảnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Quan Trung đại chiến. Vệ quân của triều đình tử thương vô số, nguyên khí đại thương, Nam quân phải trực diện đối địch với quân Tây Hạ nên cũng có tổn hại. Vậy nên, nếu nói về mặt binh lực thì hiện tại rõ ràng là Bắc quân cùng Tây quân chiếm ưu thế. Trong tình thế này, đối với cánh quân phiệt, triều đình càng ỷ lại cùng kiêng kỵ. Kế sách xua hổ nuốt sói của Quách Đạt Minh quả nhiên là có hiệu quả, trong khi Mộc Vương gia cùng tân quân cũng không phải là người cùng một lòng. Đoán trước được là trong khoảng ba năm rưỡi sắp tới, tân quân căn bản là không có cách nào tổ chức đủ binh lực để đối phó với sự uy hiếp nảy sinh từ phía đối diện. Vì vậy, tân quân nhìn như thắng được trận đầu sau khi kế vị, nhưng lại là thua triệt để. Trong Tống phủ đang tổ chức đại yến hội, tất cả tướng lãnh cao cấp của Trấn Bắc quân đều có mặt. Trong lúc yến tiệc không một ai dám mời Lục Nguyên Sướng uống rượu. Bởi vì bên người Lục Nguyên Sướng luôn có Lục Nhị đi sát đằng sau, mà Lục Nhị là người được Cố Tiểu Phù phái tới giám sát Lục Nguyên Sướng. Mọi người cũng biết Lục Nguyên Sướng có tiếng là sợ vợ, bây giờ lại đang ở trên địa bàn của Tống gia. Bởi vậy mà toàn thể một đám lão đại thô kệch đột nhiên đều trở nên cực kỳ cẩn thận. Đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với "Công chúa" Bắc cảnh, đây là kế sách tốt nhất. Lục Nguyên Sướng nhàn nhã bao nhiêu thì Cố Tiểu Phù lại bận bịu bấy nhiêu. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền vốn là sở trường của nàng, mà nàng lại đang có ý định kết giao với phu nhân của các tướng lĩnh. Bên ngoài đám nam tử một tay uống rượu một tay vung quyền, mà bên trong đám quý phu nhân lại là nói cười oanh oanh yến yến. Không khí của bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt, chẳng khác gì Trấn Bắc quân vừa đánh thắng trận vậy. Thông qua thế cuộc thì còn không phải là bọn họ thắng rồi hay sao? Mà tân quân ở trong Hoàng Thành, sau khi nhận được tin Mộc Vương gia khải hoàn về kinh báo công thì vẫn một mình ngồi bên trong ngự thư phòng làm mặt ủ mày chau. Hắn không biết mình phải làm sao ngợi khen Mộc Vương gia bây giờ, lại không biết phải làm sao mà thu xếp vị trí cho hắn. Sau khi bữa tiệc tối tan đi, Tống phu nhân giữ Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng ở lại Tống phủ nghỉ ngơi. Tống Tam tẩu có ý riêng khi đem Trứng Gà mang về trong phòng của mình. Thật hiếm khi thấy được Tống Văn Quý cùng Tống Tam tẩu có cùng một ý kiến như vậy. Hắn cực kỳ vui vẻ theo sát Tống Tam tẩu trở về phòng, hắn trông Trứng Gà mà thèm đã lâu rồi, đêm nay cuối cùng đã có thể làm cha của tiểu khuê nữ mềm mềm nhu nhu kia một hồi. Tống Tam tẩu thấy Tống Văn Quý quá nhiệt tình thì lạnh nhạt nói với hắn: "Đêm nay Trứng Gà theo ta ngủ, ngươi đi thư phòng mà ngủ."
"Vì sao?" Tống Văn Quý nhìn Trứng Gà trắng nõn nà mà giẫy giụa. "Ngươi là một đại nam nhân, làm sao biết cách trông nom hài tử? Ngươi sẽ thay tã được sao? Ngươi sẽ cho bú sữa được sao?" Tống Tam tẩu một mực tâm tâm niệm niệm đem Tống Văn Quý đuổi ra khỏi phòng ngủ. "Không phải đã có vú em hay sao? Hơn nữa nếu là cho bú sữa thì ngươi cũng không giúp được, ngươi có sữa sao?" Ánh mắt Tống Văn Quý vẩy một cái, hắn nói đầy vẻ khinh thường. "Đùng!" Cửa phòng ngủ đóng lại, Tống Văn Quý bị ăn một mũi sưng đỏ. Trong nụ cười mơ hồ của mọi người, Lục Nguyên Sướng đi theo Cố Tiểu Phù trở về phòng ngủ, sắc mặt hai người đều có chút hồng. Mấy người trẻ tuổi này da mặt còn quá mỏng mà. Sau khi tắm rửa xong thì cả hai cùng đi ngủ. Cố Tiểu Phù quay lưng lại với Lục Nguyên Sướng. Nàng nằm sát bên giường ngủ, tim đập liên hồi như nổi trống. Hiện tại nàng có chút hồi hộp. Cứ mỗi lần cửu biệt gặp lại, nàng luôn cảm thấy có những thời khắc như vậy. Hai người cứ giống như lần đầu gặp gỡ, không hiểu sao lại cứ thấy lúng túng. Tự dưng lại như thấy không cảm nhận được sự hấp dẫn của đối phương. "Phù nương, xích vào đây đi. Coi chừng lại rơi xuống." Cánh tay dài của Lục Nguyên Sướng chụp tới, đem Cố Tiểu Phù kéo vào trong lòng mình. "Ngươi đừng xích sát bên ta, xê ra một chút đi." Cố Tiểu Phù yếu ớt nói. Lúc này nàng cảm nhận được lớp vải bông mặc trên người Lục Nguyên Sướng chà lên phía sau lưng của mình có chút thô ráp. Trong bóng tối, Cố Tiểu Phù chợt cảm thấy phía sau lưng bỗng trở nên lạnh lẽo. Nàng phát hiện ra Lục Nguyên Sướng đã rời xa mình, trong lòng cũng không biết đang có dư vị gì. Đối với việc Lục Nguyên Sướng bỗng dưng lại nghe lời như vậy, thực sự là làm cho Cố Tiểu Phù vừa tức vừa thẹn. Nàng chỉ là thẹn thùng mà thôi, được chứ! Nàng chỉ là muốn rụt rè một chút mà thôi, được chứ. Phía sau truyền đến âm thanh tất tất tác tác. Tiếp theo sau đó, Cố Tiểu Phù chợt nhận ra thân thể yêu kiều của mình đã núp ở trong lòng Lục Nguyên Sướng, hai cái cánh tay dài vừa mềm mại vừa chắc khỏe đã ôm trọn lấy mình. Lồng ngực có chút nóng rực lên của người này đang gắt gao dán vào phía sau lưng mình, đã vậy còn có tiếng thở dốc gấp gáp phun vào phía sau lỗ tai của mình. "Sao ngươi lại cởi ra? Vết thương còn chưa khỏi mà!" Cố Tiểu Phù không chịu được ám muội như vậy nên xoay người gắt giọng.
"Vì ngươi không thích nên ta liền cởi đi." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù xoay người lại thì không nhịn được mà đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của nàng. Thật mềm mại, thật thơm quá đi mà. Trong cơn mê hoặc nàng lại tiếp tục lần thưởng thức thứ hai. "Đừng, vết thương của ngươi còn chưa khỏi mà. Đừng lộn xộn nữa." Cố Tiểu Phù căng thẳng đến mức cuống lên, bàn tay nhỏ che nụ hôn của Lục Nguyên Sướng đang dán tới rồi nói trong sự giẫy giụa. "Đỡ rồi, sớm đỡ rồi. Phù nương, ta thật là nhớ ngươi, đến sắp muốn điên lên rồi." Ôm cái thân hình mềm mại, thơm ngọt của Cố Tiểu Phù, lại là cửu biệt gặp lại, Lục Nguyên Sướng làm sao còn có thể nhịn được đây. Cố Tiểu Phù cảm nhận được hai bàn tay nóng bỏng của Lục Nguyên Sướng đang ở trên người của mình không ngừng dao động, còn đôi môi mềm mại kia đang mút vào môi của mình, thân thể nàng liền mềm đến lợi hại. Hai tay của nàng không tự chủ được mà đưa lên ôm lấy cái cổ của Lục Nguyên Sướng, đem thân thể của mình dán về phía nàng. Nàng chưa bao giờ lại không muốn Lục Nguyên Sướng. Đã rất nhiều đêm phải chịu cảnh một mình lạnh lẽo, Cố Tiểu Phù rất nhớ thân thể ấm áp của Lục Nguyên Sướng. Nhớ cái cảm giác khi da thịt tiếp xúc với nhau, những lúc như vậy vừa ngượng ngùng lại vừa an tâm. Đêm này qua đêm khác, nàng phải tự mình vượt qua trong nỗi nhớ nhung như vậy. Bàn tay nhỏ phủ lên vai Lục Nguyên Sướng. Nàng cảm thấy đôi vai ấy vẫn gầy gò không khác gì ngày xưa vậy, cảm nhận được vai của nàng đang không ngừng chuyển động, mà trên người mình đã trải qua hơn một làn sóng tình cao triều. Cố Tiểu Phù không chịu nổi khi phản ứng của mình lại nhạy cảm như vậy, cũng không cảm thấy được tay của mình đang bấu chặt hơn. "Hưm!" Đột nhiên thân thể Lục Nguyên Sướng run lên, sau đó thì lại như không có chuyện gì xảy ra. Lại tiếp tục làm chuyện mình muốn làm. "Làm sao vậy? Ta đã làm đau ngươi sao?" Cố Tiểu Phù lo lắng, nàng nâng mặt lên Lục Nguyên Sướng hỏi. "Không đau." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng đáp lại rồi tiếp tục hôn môi đỏ của Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù đã phải liều mạng mới cứu được miệng của mình trở ra. Nàng cố khuyên nhủ: "Đừng cậy mạnh có được không? Qua mấy ngày nữa khi thương thế trên người ngươi được rồi, chúng ta lại..." "A!!!" Lục Nguyên Sướng dường như muốn chứng minh rằng mình không sao, động tác càng ngày càng kịch liệt, Cố Tiểu Phù bị kích thích đến mức không nhịn được mà phát thành tiếng. Cái cảm giác khoái lạc vô tận kia đã làm cho nàng trầm luân. Nàng cũng không còn kìm nén khát vọng của mình nữa, mà cùng Lục Nguyên Sướng cộng phó Vu Sơn. Suốt một đêm này, trong phòng tiếng thở dốc không ngừng vang lên. Suốt một đêm này, Cố Tiểu Phù cảm thấy như mình vẫn bay trên trời, mãi đến tận khi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa mà gào khóc trong mê loạn, mang theo sự thỏa mãn tột đỉnh, như đã đạt đến giới hạn cuối cùng của thân thể. Cuối cùng nàng cũng được triệt để thoải mái.
Ngày hôm sau đã có rất nhiều người dậy muộn. Đám nam tử nhìn qua thì như không có chuyện gì, nhưng bên đám nữ tử thì sắc mặt kiều diễm như hoa. Thật không khỏi khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái. Dùng qua điểm tâm Tống Định Thiên liền tiến vào thư phòng viết tấu chương. Ở trong tấu chương, hắn một mình gánh chịu hết việc chiến bại của Trấn Bắc quân, lấy hành động này để bảo vệ mấy cái tướng lĩnh thủ hạ tuổi còn trẻ. Đương nhiên là, nếu như thần trí của tân quân vẫn chưa trở nên điên loạn thì hắn sẽ không dám định tội đối với Tống Định Thiên. Sau khi hồi phủ, Lục Nguyên Sướng liền tự mình nhốt vào thư phòng. Lần thất bại này, nàng khó tránh khỏi cảm giác tội lỗi, hơn nữa cũng từ thất bại này, Lục Nguyên Sướng cũng tự nhìn ra được những thành công trước đây của mình có được là nhờ có Tống Định Thiên trông chừng. Nếu như không có Tống Định Thiên thì với góc nhìn nông cạn của mình sợ là những mưu kế trước đây của mình đa số sẽ trở thành vô dụng. Nàng còn có quá nhiều thứ cần phải học, trong khi thời gian để cho nàng học hỏi cũng không nhiều. Cố Tiểu Phù xử lý sự vụ trong phủ xong liền đem Mai nương triệu đến trong Hoa Đình, nơi hằng ngày mình vẫn dùng làm nơi xử lý mọi công việc của Lục phủ. So với lúc trước hội kiến Huyên nương thì hoàn toàn khác biệt. Lần này Cố Tiểu Phù cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ một mình triệu kiến Mai nương. "Ta xin được ra mắt phu nhân." Mai nương cúi thấp đầu, cung kính hành lễ. "Không cần đa lễ, đứng dậy đi." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói. Mai nương tỏ ra quy củ rất tốt. Sau đi khi vào cũng không có nhìn chung quanh mà vẫn khẽ cúi đầu, hai tay đặt ở trước bụng. Cố Tiểu Phù tinh tế tỉ mỉ nhìn Mai nương. Dung mạo của nàng rất mộc mạc, trong sạch, trang phục trên người cũng rất thỏa đáng. Có lẽ do từ nhỏ được học y, nên cô gái này rất trầm ổn, không giống những cô gái bình thường khác. Lần đầu tiên nhìn thấy, Cố Tiểu Phù liền cảm thấy được Mai nương là một nữ tử rất tốt. "Tướng quân nói, ngươi đã biết thân phận của nàng." Cố Tiểu Phù hỏi. "Thưa phu nhân, ta đã biết được." Mai nương ngữ khí phi thường thận trọng. Một chuyện động trời như vậy, nhưng đối với nàng lại như một chuyện hết sức bình thường. "Thân phận của Tướng quân, có liên quan tới hơn trăm tính mạng người trong Lục phủ chúng ta. Mai nương ngươi nói xem, bây giờ ta nên xử trí ngươi như thế nào cho phải đây?" Khi Cố Tiểu Phù nói tới chỗ này, ngữ khí không khỏi tăng thêm. "Tất cả đều tùy phu nhân xử trí." Mai nương vẫn từ tốn nói. Cố Tiểu Phù không tin Mai nương không biết được là việc này cực kỳ nghiêm trọng. Trong tương lai không xa, Lục Nguyên Sướng sẽ trở thành Đại tướng quân của Trấn Bắc quân. Việc này mọi người trong quân đều đã biết. Thân phận nàng là con rể của Tống Định Thiên, lại đã cùng Cố Tiểu Phù sinh Trứng Gà. Tất cả những chuyện này cũng như ẩn ý sâu xa trong lời nói của Cố Tiểu Phù, vậy nhưng cứ như là không quan hệ gì đến Mai nương vậy. Một thái độ như vậy, không phải người bình thường nào cũng sẽ có được. "Tính mạng của Tướng quân, là do ngươi cứu, nhưng thân phận của tướng quân, không hẳn là ngươi có khả năng chấp nhận được. Nếu giết ngươi, ta cùng tướng quân nợ ngươi hai cái nhân mạng, nhưng nếu thả ngươi, hơn trăm cái tính mạng Lục gia sợ là khó giữ được, quân tâm của Trấn Bắc quân ta cũng sẽ bất ổn. Mai nương, ngươi nói xem, ta nên xử trí như thế nào ngươi bây giờ?" Cố Tiểu Phù lại hỏi nàng một lần nữa. Mai nương đứng dậy, hướng về Cố Tiểu Phù làm cái vạn phúc, bình tĩnh nói: "Ta vốn là người phiêu linh, cửa nát nhà tan, trong quân phải làm kỹ. Sinh tử đối với với ta mà nói đã sớm xem như mây khói. Sớm chấm dứt ngày nào, cũng coi như được ông trời chăm sóc ngày đó." Cố Tiểu Phù còn nhớ sâu sắc cái ngày Huyên nương vào phủ đã dùng cái chết để bức Lục Nguyên Sướng nạp nàng làm thiếp. Bây giờ đối mặt với một người không cầu cái gì như Mai nương, Cố Tiểu Phù lại không biết là nên đối xử ra sao cho phải. Thân là quân kỹ, không chỉ có thân thể chịu ô nhục, mà nội tâm cũng phải chịu nhục, có quân kỹ nào lại không muốn được giải thoát, không muốn được an ổn cuộc sống. Vậy mà cô gái Mai nương trước mặt này lại là một lòng muốn chết. Cố Tiểu Phù trầm tư một lúc thật lâu rồi đem ra vật dụng đã được chuẩn bị từ trước nói với nàng: "Nơi này có hai vật, ngươi hãy tự mình chọn đi." Mai nương ngẩng đầu nhìn lại. Trên án được đặt vào hai loại đồ vật, một tấm lụa trắng, một tấm lụa đỏ. Mai nương vốn là người thông minh, nhanh trí dĩ nhiên hiểu ra được ý tứ của Cố Tiểu Phù. Lụa trắng là để ban cho cái chết, lụa đỏ là để tứ hôn. Mai nương không do dự, tiến lên tự cầm lấy tấm lụa trắng, quay về Cố Tiểu Phù nói: "Ta tạ ơn phu nhân ban thưởng." Cố Tiểu Phù chằm chằm nhìn về phía Mai nương, cố nhìn cho ra người này đến tột cùng là muốn như thế nào. Là thật sự không cần đòi hỏi, thấy chết không sờn, hay chỉ là lạt mềm buộc chặt, cố làm ra vẻ mà thôi? Con ngươi của Mai nương mở to, trong suốt thấy đáy, không một chút không né tránh cái nhìn của Cố Tiểu Phù. Bình thản, an tĩnh, tĩnh đến mức như một vũng nước đọng. Cố Tiểu Phù cảm thán một nữ tử hoa quý như vậy, vậy mà lại bị thế đạo dằn vặt đến như thế kia. "Cái ngươi vừa lựa chọn chính là cái chết. Vậy ngươi hãy quên đi những chuyện trước kia." Cố Tiểu Phù đứng lên, đem tấm lụa trắng trên tay Mai nương cất đi, thả lên đó tấm lụa đỏ, nói với nàng: "Ta hứa cho ngươi cuộc đời mới!" "Phu nhân?" Cuối cùng Mai nương cũng thay đổi sắc mặt. Đôi mắt của cô gái trước mặt này như có ma lực gột rửa đi mọi ô uế. "Thân phận của Tướng quân, có can hệ trọng đại tới rất nhiều người. Hôm nay ta thay nàng nạp ngươi làm thiếp, mang ngươi thoát ly khỏi bể khổ. Sau này, mỗi khi tướng quân xuất chinh ngươi hãy đi theo bên cạnh, không ngừng bảo đảm cho thân phận nàng không bị tiết lộ. Tính mạng của ngươi không được tự ý vứt bỏ, ngươi có bằng lòng hay không?" Cố Tiểu Phù nói thật nghiêm túc. Đêm qua, sau khi Lục Nguyên Sướng đem việc về Mai nương nói cho mình biết, Cố Tiểu Phù đã không ngừng suy nghĩ về chuyện này. "Phu nhân, thân ta đã không còn thuần khiết, có lẽ nào..." Khi nói điều này sắc mặt của Mai nương chợt thay đổi, bởi cái điều kiện trao đổi này, với nàng mà nói là thiên đại ban ân. "Thứ Lục gia đưa cho ngươi cũng chỉ là danh phận, còn thứ ngươi cho Lục gia lại là tính mạng." Nếu không có việc Lục Nguyên Sướng đã bị tiết lộ, làm sao Cố Tiểu Phù lại đồng ý được đây? Tuy nói chỉ là danh phận, thế nhưng đến cùng trong cái nhà này, sau này sẽ có thêm một vị nữ tử. Cố Tiểu Phù đã nghĩ thật sâu xa. Dựa vào địa vị hôm nay của Lục Nguyên Sướng, nếu có nạp trên ba, năm tiểu thiếp thì cũng là lẽ thường tình. Bên ngoài đã lan truyền chuyện Lục Nguyên Sướng sợ vợ, còn Cố Tiểu Phù thì vì ghen tị. Mà Lục gia vẫn còn không có con trai, nên cưới vợ bé là việc không thể tránh khỏi. Hơn nữa, sau này Lục Nguyên Sướng vẫn sẽ phải xuất chinh, nêu như bên người không ai chăm nom, khó mà giữ được cho thân phận không bị phát hiện. Xếp đặt như vậy, sẽ không phải sợ hãi việc Mai nương tiết lộ. May mà Mai nương là người không thể luyến, lại là người tâm lạnh quả ngữ. Nếu như trúng phải người hay nói huyên thuyên, thì Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng đã phải vô tận buồn phiền từ lâu. Cố Tiểu Phù đã nghĩ tới để Lục Nguyên Sướng thu Mai nương làm nghĩa muội, nhưng nếu như vậy thì Mai nương lấy thân phận như thế nào để theo quân? Chỉ có thân phận là thiếp thất thì mới có thể làm cho Mai nương danh chính ngôn thuận đi theo Lục Nguyên Sướng tham dự việc đông chinh tây phạt được mà thôi. "Phu nhân đã hứa cho ta chính là tân sinh, vậy thứ ta báo lại cũng là tính mạng." Hai đầu gối Mai nương quỳ xuống đất, hướng về Cố Tiểu Phù tầng tầng dập đầu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình còn có thể từ trong vận mệnh bi thảm như vậy mà lại thoát ra được. Chuyện Lục Nguyên Sướng muốn cưới vợ bé đột nhiên được truyền lưu ở khắp Phần Thành. Rất nhiều người thấy Cố Tiểu Phù giúp Lục Nguyên Sướng nạp một quân kỹ với thân thể đã ô nhục thì đã cho rằng đó chẳng qua là do Cố Tiểu Phù ghen tị. Mà người hữu tâm thì lại cảm thấy, nếu Lục phủ đã cưới vợ bé, vậy thì sau này con đường này chính là đã thông. Tống phu nhân vừa nhận được tin tức liền vội vã chạy tới Lục phủ để khuyên bảo, nhưng vì Cố Tiểu Phù vẫn một lòng quyết tâm vì Lục Nguyên Sướng mà cưới vợ bé, nên Tống phu nhân cực khổ khuyên một cả ngày cũng vô dụng. Theo như suy nghĩ của Tống phu nhân, cưới vợ bé thì vẫn là việc có thể, nhưng ứng cử viên thì lại phải thận trọng. Thân thể Mai nương cũng không còn thuần khiết nữa, lại là quân kỹ, như vậy thì có khác gì một món đồ chơi, có lẽ nào đem về gia mà làm loạn hòa khí một nhà? Cố Tiểu Phù không thể đem lí do thật sự nói ra được, cũng như không thể giội nước bẩn cho Lục Nguyên Sướng. Nàng đành phải ngậm miệng không nói, còn thái độ thì vẫn kiên quyết như cũ. Khi Huyên nương vừa nghe nói tới việc này đã đem cả khối nghiên mực tốt nhất trong tay đập nát tại chỗ. Tuy nói nàng đã hết hy vọng đối với Lục Nguyên Sướng, nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện ngày trước mình vừa mới tới Lục phủ, cùng với việc sau đó Lục phủ đem mình đuổi ra ngoài liền cảm thấy cơn giận vẫn cất giấu ở trong lòng bấy lâu nay làm sao cũng không nuốt trôi đi được. Nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư ở kinh thành, lại đang là một thân thuần khiết, vậy mà bây giờ lại còn không sánh được với một quân kỹ đã bị ngàn người vạn kỵ chà đạp! Trước đây Huyên nương cũng chỉ cho rằng Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù là phu thê tình thâm, người ngoài không thể chen chân. Vậy nên cho dù nàng không cam lòng cũng đành phải tự mình dìm sâu ước muốn. Hóa ra sự thực lại không phải là như vậy. Nếu đã muốn nạp Mai nương, vì sao lúc trước không thể nạp nàng? Huyên nương thật không nghĩ ra được, vì vậy mà đem mình tự nhốt ở trong phòng ròng rã ba ngày. Sau đó Nhuận nương đến chơi, cũng không biết hai người đã nói gì với nhau, Huyên nương mới coi như nuốt xuống cơn giận này. Nhưng đối với Cố Tiểu Phù thì nàng lại không còn thân thiết được như ngày xưa nữa. Những ngày gần đây Lục Nguyên Sướng vẫn ở trong thư phòng khổ đọc binh thư, nên không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Mãi đến tận hoàng hôn của một ngày nào đó Tống Văn Quý chạy tới vì Cố Tiểu Phù ra mặt thì Lục Nguyên Sướng mới biết việc mình đã bị Cố Tiểu Phù "bán đứng". Lâu nay Lục gia vốn rất ôn hòa vậy mà giờ đây hoàn toàn trở nên rối loạn. Lục Nguyên Sướng không chút khách khí đem Tống Văn Quý đánh văng ra khỏi Lục phủ, sau đó nổi giận đùng đùng xông thẳng vào trong phòng của Cố Tiểu Phù.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Trong Thôn Có Một Cô Nương,
truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương,
đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương,
Trong Thôn Có Một Cô Nương full,
Trong Thôn Có Một Cô Nương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!