Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương
Cách kinh sư phía tây chừng ba mươi dặm, trong bóng tối bỗng dưng xuất hiện một vệt lớn sẫm màu, giống như một một con rồng cực lớn chìm trong nước uốn lượn bơi vào. Khi một tín hiệu đặc biệt vang lên, con rồng to lớn kia dừng lại bước tiến.
"Quốc công, vòng bên ngoài của kinh sư đã càn quét xong xuôi. Thám báo vừa đến báo cáo, trên bờ tường cũng không hề có hoạt động bất thường nào." Phùng Hoài bẩm báo. Lục Nguyên Sướng khẽ gật đầu, trong lòng cực kỳ thoả mãn với khoảng cách ẩn núp này. Lần này nàng chỉ mang đến 50 ngàn binh mã, đây là số lượng không nhiều. Nàng làm như vậy không phải vì nàng ngông cuồng tự đại, mà là thực tế hiện tại cũng không cho phép nàng điều động toàn quân cùng xuất chinh. Chiến sự ở Tây cảnh tuy mới vừa được dập tắt, nhưng vẫn cần phải đề phòng Tây Hạ hành động phản công, vì vậy không thể thiếu 50 ngàn trú quân đặt ở đó. Do từ Tây cảnh cho đến Cam châu, Vân châu, Tương châu Trấn Bắc quân buộc phải phân tán bố phòng, chiếm lĩnh các thành có vị trí trọng yếu, để bảo đảm một khi phía trước chiến sự bất lợi thì vẫn có thể từ từ lùi binh. Kinh sư là thành trì kiên cố bậc nhất của quốc gia Đại Chu, nên cũng không thể xem nơi này như miếng đậu hũ có thể dễ dàng công phá. Năm đó, khi Lục Nguyên Sướng lần đầu vào kinh, kinh sư đã gần như hoàn toàn trống vắng, lại được quý tộc trọng thần trong thành dốc toàn lực giúp đỡ thì mới có thể trong ngoài giáp công thuận lợi công phá mà tiến vào. Bây giờ, kinh sư còn có 50 ngàn tinh binh đóng giữ, trong khi trong tay mình cũng chỉ có 50 ngàn đại quân, phá thành sợ là đã khó lại càng thêm khó. Nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa, Lục Nguyên Sướng cũng không lo lắng. Bởi vì toàn bộ Đại Chu, trải qua nhiều năm được mình dốc sức chinh phục, không khách khí mà nói, trong tay nàng hiện tại đã có một nửa giang sơn. Nếu như trận chiến này mà có thua, thì cũng chỉ là chia đôi sơ hà. Nhưng nếu thành công, thì mình chân chính lại thành kẻ có công bình định thiên hạ. . Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TrùmTru yện. O RG ~Trong khi đó Lục Nguyên Sướng cũng hết sức tin tưởng rằng, ở trong kinh thành Cố Tiểu Phù đã sắp xếp mọi việc thỏa đáng, sẽ tạo ra được tác dụng lớn cho nàng công thành. Trong Lục phủ tất cả mọi người đều đã rút đi hết, chỉ còn Bình Nhi, Lục Nhị cùng với một ít gia tướng tinh nhuệ ở lại cùng Cố Tiểu Phù. Tất cả đều đang lẳng lặng kiên nhẫn chờ đợi. Canh một, canh hai, canh ba. Tiếng thanh mõ như gõ vào trong lòng những người đang chờ đợi. Mỗi một lần tiếng mõ cầm canh vang lên đều mơ hồ nhói đau trong tim của mỗi người đang có mặt. Bình Nhi muốn khuyên Cố Tiểu Phù mau chóng rời đi, nhưng cả người Cố Tiểu Phù toả ra khí thế hết sức cường liệt, làm cho nàng không cách nào há mồm ra được.Tiếng dụng cụ phá cửa thành vang lên từng tiếng từng tiếng thật lớn, dội vào trong tai, trong tim của tướng sĩ thủ thành. Con mắt bọn họ đều thấy được cái tường thành bảo vệ kinh sư tưởng như cao to kiên cố vậy nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ bị công phá, điều này đã làm bọn họ trở nên tuyệt vọng. Khí thế tiến công dũng mãnh của Trấn Bắc quân làm cho bọn họ nhìn mà phát khiếp. Ánh rạng đông dần dần soi tỏ, rốt cục tướng thủ thành cũng nhìn thấy đại quân từ thành Bắc tràn đến đây hiệp trợ. Thế nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp hô to lời cảm tạ thì bị một lưỡi kiếm sắc bén siết vào cổ họng, máu tươi vọt ra tưới cả một đầu tường, dưới ánh nắng ban mai càng trở nên chói mắt. Đại quân thành Bắc đem toàn bộ tướng sĩ thủ thành lúc này đã trở nên sức cùng lực kiệt giết đến không còn manh giáp. Cửa thành được mở ra, Trấn Bắc quân mênh mông cuồn cuộn giết vào trong thành. Lục Nguyên Sướng nhìn thảm trạng trước mặt mà không hề có một mảy may trắc ẩn. Một tướng công thành vạn cốt khô*, xưa nay hoàng quyền có được đều là do máu tươi đúc ra. "Quốc công gia, chúng ta vào thành thôi!" Trương Thành hưng phấn nói, ai có thể tưởng tượng nổi thủ vệ của kinh sư lại bạc nhược như vậy. Chỉ ngăn ngắn một đêm, vậy mà đã bị công phá. * Một tướng công thành vạn cốt khô: 1. (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. 2. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. "Lệnh cho Lương Bảo Đảm đem 20 ngàn kỵ binh tiến vào thành. Số còn lại chia ra chặn kín chín cửa thành. Kẻ nào cố ra khỏi thành, giết chết không cần luận tội." Lục Nguyên Sướng lạnh lùng nói. Trong thành không ngừng vang lên tiếng la giết. Trước đó Vương Siêu đã xúi giục được một bộ phận Đại quân thành Bắc triển khai chém giết đội quân bảo vệ hoàng thành của Chính Sóc Đế.
Đủ dạng quan lại bị Trấn Bắc quân vây lại, cùng tụ tập ở trước cửa lớn của hoàng cung. Tất cả đều chờ đợi thời khắc Đại Chu kết thúc, chờ đợi ngày tận thế của chính mình. Có những người trung nghĩa, hoặc tự vẫn ở trong nhà, hoặc tự đâm đầu vào Hoàng Thành mà chết. Chỉ là, những người như vậy lại quá ít, ngay đến Văn Thừa tướng cũng làm ngược lại với lòng mình. Tuy hắn có vẻ tức giận, nhưng lại vẫn tiếc nuối cái mệnh vàng ngọc của mình. Đối mặt với Trấn Bắc quân hung mãnh, cũng đành ngậm miệng không nói. Những người này đều là quan văn. Bọn họ biết, chỉ cần mình nghe lời, liền có thể ở lại với tân triều tận hưởng phú quý. Đương nhiên, lý do bọn họ tự thuyết phục chính mình là còn giữ được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt. Bọn họ đem sự nhu nhược này gọi là ẩn nhẫn, đem loại vô liêm sỉ này gọi là làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đường hoàng làm người khác giận bầm gan tím ruột. Lục Nguyên Sướng mắt lạnh nhìn những kẻ quan văn rất sợ chết này. Nàng nhìn những kẻ vốn là thế gia, huân quý mà trong lòng hàn ý nổi lên bốn phía. Đây chính là những kẻ Chính Sóc Đế vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo khi xem họ là rường cột kiên cố được làm từ sắt của triều đình. Trong thời khắc gươm đao kề cổ này, tất cả đã sụp đổ trong nháy mắt, dễ như ăn bánh. Cho tới khi màn đêm buông xuống, Trấn Bắc quân đã đem được toàn bộ kinh sư khống chế, chỉ còn lại vài trận chiến với phạm vi nhỏ linh tinh không còn đáng kể, còn đại hỏa ở Hoàng Thành cũng dần dần tắt. "Các chư vị, mời theo ta vào cung." Cánh cửa lớn của Hoàng Thành trùng trùng điệp điệp mở ra, Trấn Bắc quân tràn vào giống như thuỷ triều lên. Trong cung vẫn còn có không ít cấm quân, bất cứ người nào hễ lỡ gặp phải Trấn Bắc quân, đều bị giết chết. Cái tình cảnh tàn sát khốc liệt kia làm cho đám triều thần chỉ quen sống trong nhung lụa này phải liên tục giật mình mà kinh hãi. Bọn họ đã bao giờ gặp phải cảnh tượng dọa người như vậy đâu, chân tay cụt, máu tươi cùng óc phụt ra ngoài. Có kẻ nhát gan đến nỗi đũng quần nóng lên, nhũn người mà ngã vật xuống đất. "Quốc công gia, tàn bạo như vậy thì không phải hành vi của bậc quân tử!" Văn Thừa tướng cũng không nhịn được nữa mà run rẩy lên tiếng. "Ha ha, Thừa Tướng là lão thần tam triều, một đời chìm nổi trong chốn quan trường, vậy mà cũng xứng đáng để nói với ta về đạo làm quân tử hay sao!" Lục Nguyên Sướng châm biếm, khinh thường nói: "Cái mông của người nào cũng đều không sạch sẽ, vậy cũng đừng chê cái mông của người khác bẩn thỉu." Các quan văn bị khí thế bức người của Trấn Bắc quân đè lên, khiến cho tất cả đều run lẩy bẩy đi theo lối đi đã được đại quân mở ra. Cuối cùng họ cũng đến được cung Kiền Nguyên của Chính Sóc Đế. Lúc này cung Kiền Nguyên đã trở nên rách nát không thể tả, không còn là cảnh tượng huy hoàng lộng lẫy của ngày xưa nữa, đại hỏa bắt đầu chính là từ nơi này. Đoàn người cùng tiến vào bên trong đại điện đã trở nên tàn tạ, rồi họ nhìn thấy cảnh tượng làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Bên trong nội cung rải rác khắp nơi là thây người đã bị cháy trụi. Cung nữ, nội thị, phi tần, đạo sĩ, nhìn đi đâu cũng thấy. Hết thảy cảnh trang hoàng hoa lệ trong cung đều đã bị đại hỏa nuốt hết, chỉ có cái ngôi báu nằm ở trên cao kia là vẫn có vẻ trang nghiêm như cũ. "Quốc công gia, thuộc hạ đã tìm được hoàng thượng cùng hoàng hậu." Trương Thành bẩm báo, chỉ có điều vẻ mặt của hắn trông khá là dị thường. Lục Nguyên Sướng dẫn tất cả mọi người cùng đi vào rồi cùng nhìn thấy thi thể của Chính Sóc Đế cùng Vương Mẫn. Động tác trước khi chết của hai người đều làm cho triều thần hít vào một hơi lạnh. Hai tay của Chính Sóc Đế đang siết trên cổ Vương Mẫn, mà con dao nhỏ sắc bén trong tay Vương Mẫn lại cắm ở vùng bụng của Chính Sóc Đế. Là cừu hận đến mức nào mới làm cho một cô gái xinh đẹp yếu đuối dám to gan đặt mình vào nguy hiểm, dùng thủ đoạn phi thường tự tay giết chết phu quân của chính mình, hoàng thượng của chính mình như vậy? "Hoàng hậu hành thích vua, thiên địa không tha!" Cái gọi là kẻ có học vấn có chính nghĩa, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này không nín được mà tức giận kêu lên. "Bịch ~ " Đầu người rơi xuống đất, cái kẻ có học vấn có "chính nghĩa" kia liền máu tươi phun lên trên người người kẻ đồng liêu. Sự áp bức tàn bạo này của Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng làm cho đám triều thần vốn không nhiều lương tri kia tỉnh lại. Bọn họ từ cực lực ngột ngạt bởi nỗi hoảng sợ giờ đây bắt đầu cùng nổi xung chỉ trích Lục Nguyên Sướng, chỉ trích Vương Mẫn, thậm chí chỉ trích cả Tống Định Thiên, người vẫn trầm mặc không nói từ đầu đến cuối. "Giết!" Lục Nguyên Sướng chỉ ra lệnh một tiếng, trong cung Kiền Nguyên một đợt tàn sát mới lại bắt đầu. Chỉ cần là có lên tiếng đều bị chém đầu. Lúc này Lục Nguyên Sướng là kẻ lãnh huyết, thậm chí nàng căn bản không thể gọi là một con người nữa. Đã đến một bước này, việc giết chóc là việc cần phải làm. Nàng bây giờ chính là một chiếc thuyền con bên trong dòng thác lũ. Nếu như không kịp thời đem đầu sóng cao nhất này đè xuống thì chờ đợi nàng tiếp đó chính là sự hủy diệt. Trận giết chóc kéo dài mãi, những người có mặt trong cung đều cảm thấy quá mức dài lâu, lâu đến như vô tận vậy. Vô số người đều quỳ xuống đất hướng về phía trời cao gào khóc, cầu ông trời cho mình một con đường sống. Rốt cục, thanh âm phản đối cũng dần biến mất, chỉ để lại mùi máu tanh nồng đậm. Những liệt sĩ cuối cùng trung thành với triều Đại Chu kia, đã dùng dòng máu tươi của mình tưới thấm vào một vùng đất đã trở thành tàn phai. Lục Nguyên Sướng giơ kiếm lên, chậm rãi đi đến chính điện, đứng trước ngôi báu to lớn kia, rồi cất lên một tràng cười lớn thật thê thảm. Là cười, mà cũng là khóc. Là thắng lợi, mà cũng là thất bại. Lúc này nàng không cảm thấy được là mình đã thành công. Đã có quá nhiều máu của bao mạng người đổ xuống để nhuộm đỏ cái ngôi báu này, cái thứ mà đối với nàng không có bất kỳ sức hấp dẫn nào. "Aaaaaaaa...!" Một tiếng thét thật lớn, đám triều thần hoảng sợ khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng bỗng nổi cơn điên, hai mắt sưng đỏ, hai tay nắm chặt lấy bảo kiếm, đem cái ngai vàng tượng trưng cho hoàng quyền kia bổ làm đôi! Edit: Cứ tưởng là đến chương 160 thì hết. Ai ngờ, vẫn còn phiên ngoại. Bấy lâu cứ chờ mong được tận hưởng cảm giác mình đã hoàn thành một việc, vậy mà... Không biết nội dung của pn là gì nhỉ? Hi vọng là vẫn hấp dẫn như phần chính.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trong Thôn Có Một Cô Nương, truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, Trong Thôn Có Một Cô Nương full, Trong Thôn Có Một Cô Nương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!