Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương
Dưới chân núi Nam Sơn; Cỏ cây nảy mầm hiếm; Dương mai thấy hoang phế; Dẫn nguyệt cùng theo về; Đường hẹp cỏ cây leo, Trên áo ta vương lại; Áo cài hoa chưa đầy; Nhưng nguyện không làm trái...
Trên con đường nhỏ trong núi, có một chiếc xe ngựa giản dị đang chậm rãi bước đi. Trên xe có hai cô gái cùng ngồi trên ghế đánh xe ở phía trước, một người cầm cây roi, một người cất tiếng ca ngọt ngào. Tiếng ca nhu hòa, từ bờ môi của cô gái vang xa, mang theo trong đó là sự nhẹ nhõm tự tại, làm lây nhiễm đến cả đám chim chóc trên không trung. Tiếng chim trong vắt cất lên đáp lại, rồi cùng bay theo chiếc xe đang đi. Cô gái cầm cây roi thả lỏng dây cương, để mặc cho con ngựa tùy ý chậm rãi dạo bước, nàng giơ cả hai chân lên phía trước, lắc lư theo nhịp tiếng ca. "Nghe rất là êm ái! Phù nương, lại hát thêm một bài nữa đi." Lục Nguyên Sướng thả hồn say đắm trong tiếng ca của Cố Tiểu Phù, nàng không muốn cảm giác tuyệt vời này bị dừng lại. "Không hát nữa đâu! Qua khỏi hai đỉnh núi nữa, chính là lãnh địa của Phụng Quan rồi. Ngươi thay đổi trang phục nhanh lên, đừng để cho người ta nhìn thấy ngươi trong bộ dáng như vậy." Cố Tiểu Phù nhắc nhở. "Như thế nào? Ngươi không thích nhìn ta trong bộ dáng này hay sao?" Lục Nguyên Sướng cười khẽ. "Thích thì như thế nào? Nếu như để cho người bên ngoài nhìn thấy ngươi như vậy còn không phải thiên hạ sẽ bị chấn động hay sao?" Đương nhiên là Cố Tiểu Phù thích được nhìn Lục Nguyên Sướng mặc nữ trang rồi. Chỉ đáng tiếc, thân là thiên tử Đại Đường, dù thế nào thì nàng cũng không dùng nữ trang làm một kẻ kỳ quái được. "Được rồi. Những năm này Phùng Hoài cũng không làm bất kỳ việc nào khác, vậy nên thế lực Ám Các phát triển đến là không tệ. Những ám vệ kia, bất lúc nào cũng đều giám thị khắp nơi trong cả nước, vậy nên đoạn đường chúng ta đang đi tới, sợ là trốn không thoát ánh mắt của bọn hắn rồi." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. "Những người kia đều là tử sĩ của ngươi, việc đầu tiên là nghe theo lời ngươi, vậy nên cũng không quan trọng. Có điều chúng ta nên chú ý chút ít, chớ để bị người nào đó có ý định làm khó. Nếu vậy sẽ lại để cho Trứng Gà ở kinh trở thành khó xử." Cố Tiểu Phù cảm thấy Trứng Gà giống như một con tin vậy. Việc mình cùng Lục Nguyên Sướng có được cuộc sống tự tại như bây giờ, đều do Trứng Gà hi sinh tự do đổi lấy. "Bởi vì đó là con gái của ta, con gái giỏi giang của ta nha! Hãy xem cách nàng trị quốc đi! So với ta còn mạnh hơn nhiều." Lục Nguyên Sướng kiêu ngạo nói."Hừ!" Lục Nguyên Sướng nghe được Cố Tiểu Phù không vui hừ lạnh một cái nên vội vàng nhìn thẳng, không dám cả chớp mắt, dùng thần sắc nghiêm túc lái xe đi vào thành.
Cả nhà Dương Vinh, bởi vì lấy quan hệ kết nghĩa với Lục Nguyên Sướng, tại Phần thành này được xem là người đệ nhất đẳng. Từ trước đến nay Lục Nguyên Sướng chưa từng bạc đãi với người đã từng đối xử tốt với mình, chỉ cần Dương Vinh muốn, thì quyền vị cùng tiền tài là thứ không thể thiếu. Đáng tiếc, kể từ khi đắc thế về sau Dương Vinh cũng không một chút lộng quyền, hắn cẩn thận giữ gìn gia môn, an ổn sống qua ngày, vì vậy mà tại Phần thành danh tiếng của hắn không cao. "Đại ca, ngươi là huynh đệ mà ta phải từ biệt, từ đó đến nay đã là mười năm. Tiểu đệ sống tại kinh đô, vẫn chưa một ngày không tưởng niệm đến đại ca cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu. Thế nhưng các ngươi lại thật nhẫn tâm, khi không chịu vào kinh cùng ta gặp gỡ, làm cho cốt nhục phải chịu cảnh chia lìa. Làm sao ta lại không thương tâm được đây." Đối mặt với thân nhân, Lục Nguyên Sướng vĩnh viễn vẫn là Lục Nguyên Sướng, mà không phải là Hoàng đế của Đại Đường. "Cớ sao A Nguyên lại nói ra những lời ấy? Ngươi cũng biết rồi đấy, ca ca ngươi không ôm chí lớn, chỉ cần được sống bình an qua ngày là được rồi. Hôm nay được A Nguyên che chở như vậy, luôn được cơm no áo ấm cùng quyền quý lễ ngộ, như vậy là đã đủ rồi." Dương Vinh vinh nhục không sợ hãi mà bình thản trả lời. "Được đại ca gọi ta một tiếng A Nguyên này, ta liền không có nhận sai ngươi người đại ca này." Lục Nguyên Sướng có chút kích động. Dám xưng hô thế này, trong thiên hạ, sợ là không có mấy người, mà một câu A Nguyên này, cũng đã làm cho nàng có cảm giác mình vẫn là mình trước kia, chưa từng thay đổi. "A Nguyên, nữ tử ngươi mang về kia là người phương nào vậy? Theo ta thấy thì bệnh tình của nàng nhìn như có chút nghiêm trọng." Dương Vinh tò mò hỏi. "Nàng là người ta gặp được trên đường đi, lúc đó bệnh của nàng đã không nhẹ rồi. Phù nương thiện tâm, liền mang theo nàng vừa đi vừa trị liệu. Cũng không biết là nàng đã bị bệnh gì. Các lang trung ta gặp được trên đường đi đều nói không có thuốc nào trị được." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Nữ tử kia, tuổi chừng mười bảy mười tám, bình thường thì trông rất là yểu điệu tú lệ. Cũng không biết là nàng đã gặp phải chuyện gì, khi thấy nàng thì đã bị bệnh nằm ở ven đường. Cái lúc Cố Tiểu Phù cứu nàng ấy, người này chỉ còn một hơi cuối cùng. Một đường trị liệu, các lang trung bình thường đều thúc thủ vô sách, Lục Nguyên Sướng vốn đã định buông tay rồi, nhưng Cố Tiểu Phù lại không như vậy. Lục Nguyên Sướng giết chóc quá nhiều rồi, nên nghiệp chướng nặng nề, Cố Tiểu Phù vẫn luôn một mực lo lắng Lục Nguyên Sướng sẽ bị Thiên trách phạt. Vậy nên nếu như nữ tử này đã được các nàng gặp phải, Cố Tiểu Phù liền muốn vì Lục Nguyên Sướng tích một chút phúc khí, dốc toàn lực cứu chữa. Thế nhưng sau khi đã được dùng chén thuốc rồi vậy mà bệnh tình của nữ tử vẫn không có chút nào khởi sắc, nàng đành chỉ có thể dựa vào dược liệu quý trọng để giữ lại tính mạng, được hôm nay rồi lại lo bữa mai vậy. "A Nguyên còn nhớ Nghiêm lang trung nữa hay không? Hắn từng là người bảo vệ thai nhin cho Phù nương, cũng là người đã cứu sống nàng. Hắn y thuật siêu quần, không bằng cho người gọi hắn đến nhìn một cái. Nếu như đến Nghiêm tiên sinh cũng không còn cách nào nữa, vậy thì chúng ta cũng đành thuận theo ý trời mà thôi." Dương Vinh đề nghị. "Xa quê hương cũng đã nhiều năm, ta vậy mà đã quên tiên sinh. Đại ca mau cho người đi mời tiên sinh!" Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền vội vàng đứng dậy thúc giục. Không phải Lục Nguyên Sướng đặc biệt quan tâm nữ tử kia, mà là nữ tử kia có chút khác thường. Chỉ mới ở chung với Cố Tiểu Phù có mấy ngày, vậy mà nàng đã được Cố Tiểu Phù dành cho một phần tâm ý. Đừng nhìn Cố Tiểu Phù đối đãi người thân hết lòng mà cho nàng là người dễ thân cận. Những gì phải trải qua từ khi còn nhỏ đã để lại ám ảnh trong Cố Tiểu Phù, nếu là người bình thường thì rất khó đi vào được tâm Cố Tiểu Phù. Nếu đó là người được ở trong lòng Cố Tiểu Phù, vậy thì Lục Nguyên Sướng cũng chỉ còn cách tìm biện pháp toàn lực trị liệu. Chẳng bao lâu Nghiêm lang trung đã được mời đến Dương phủ. Vừa nhìn thấy Lục Nguyên Sướng, hắn cũng chỉ là cúi đầu chắp tay hành lễ, mà không có như người bình thường là nhìn thấy Hoàng đế thì kinh sợ. Hành lễ xong rồi hắn liền vội vàng nhập thất xem bệnh. "Tiên sinh, nàng như vậy thì có thể chữa được hay không?" Cố Tiểu Phù gặp lang trung bắt mạch xong liền hỏi. "Hoàng hậu nương nương, nàng này là chí âm chi nhân, chứng bệnh của nàng có từ khi còn là bào thai lưu lại, kinh mạch toàn thân không thông, nhiệt độ cơ thể cực thấp. Nếu như sơ kỳ còn chưa đến, vậy thì còn có thể bảo vệ được tính mạng. Nếu như đã đến kỳ thủy, khí huyết sẽ dần dần bị ho mòn, nếu muốn trị liệu, sợ là có phần khó khăn. Lão hủ xem nàng thì thấy đã chừng mười bảy mười tám tuổi rồi, muốn là đã qua thời sơ kỳ, sinh cơ dần dần bị đoạt. Lão hủ vô năng, chỉ có thể kê chút dược làm ấm lên một chút, giúp kéo dài tính mạng, nếu muốn nhổ tận gốc rễ, chỉ sợ là cần phải có đại năng chi nhân mới có thể." Lang trung chắp tay nói. "Để tiên sinh phải hao tâm tổn trí rồi. Xin tiên sinh hãy khai căn tử tục giúp nàng." Cố Tiểu Phù cảm tạ. Sau khi Lục Nguyên Sướng nghe lang trung nói như vậy thì thấy so với những lang trung trước đó còn đáng tin cậy hơn rất nhiều. Chẳng qua là ở Bắc Cảnh cũng không có những người đạt đến kỳ hoàng đại năng. Sau khi Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thương nghị một phen, liền cho lang trung đi cùng nữ tử, hộ tống nàng hồi kinh. Trong kinh những người tài cao có rất nhiều, lại có Trứng Gà là người đưa dẫn y thuật nên nhân tài cùng nhau kéo đến hội tụ. Hơn nữa trong nội cung dược liệu quý hiếm nhiều vô số, đây đúng là nơi trị liệu cho nàng tốt nhất. Giải quyết xong nỗi niềm canh cánh của Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng và Cố Tiểu Phù được người một nhà Dương Vinh cùng đi, quay trở về thôn Lạc Khê để vấn an nhị lão Dương gia.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trong Thôn Có Một Cô Nương, truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, Trong Thôn Có Một Cô Nương full, Trong Thôn Có Một Cô Nương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!