Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 75: Làm sao để tín nhiệm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương

Bởi vì trong phòng cả hai người đều trầm mặc không ai lên tiếng, vì vậy mà bầu không khí bỗng trở nên hơi ngột ngạt. Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù mấy ngày nay vì phải chăm sóc mình mà thân thể càng ngày càng gầy yếu thì tâm tình cực kỳ rối rắm.

Cố Tiểu Phù là hạng người gì, cùng nàng sớm chiều làm bạn Lục Nguyên Sướng đã quá là rõ ràng. Kiên cường, dũng cảm, chân thật, có ái tâm. Cô gái này cực kỳ mỹ lệ, nhưng phẩm chất của nàng lại càng đáng để người ta tán thưởng. Lục Nguyên Sướng cũng tin Cố Tiểu Phù không phải là nữ tử bình thường, nàng không phải là loại người mắc lỗi mà lại giả vờ như không có chuyện gì được. Nhưng nàng làm thế nào để giải thích giúp Cố Tiểu Phù đây? Hài tử trong bụng quả là một cái tát tàn nhẫn giáng lên mặt nàng.

Nhớ đến tháng ngày yên tĩnh hạnh phúc ở thôn Lạc Khê, viền mắt Lục Nguyên Sướng không khỏi có chút hồng, nhưng khi nước mắt hội tụ thì con mắt không ngừng đảo quanh, quật cường không cho nó chảy xuống. Nàng từng cho rằng mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cùng Cố Tiểu Phù đều vẫn sẽ nghĩ cho nhau, đều sẽ săn sóc bao dung đối phương hết thảy. Cả hai người đều sẽ là người trọng yếu nhất trong lòng đối phương. Nhưng mà ai có thể tưởng tượng ra được, vậy mà Cố Tiểu Phù sẽ lại phản bội mình!

Lục Nguyên Sướng tự nhủ rằng những lời hứa hẹn kia sẽ mãi được người kia nhớ tới. Nào là sẽ chờ đợi mình về nhà, nào là chỉ cần mình sống sót là được, nào là sẽ vì chính mình bảo vệ Lục gia... Vậy mà tất cả đều là chó má! Hai người mới chỉ thành hôn được hai tháng thôi, vậy mà người này đã sau lưng mình hướng ra bên ngoài, hơn nữa còn có đứa con hoang. Chẳng lẽ Lục Nguyên Sướng mình lại còn phải dưỡng hài tử cho người khác hay sao?

Lục Nguyên Sướng đột nhiên nghĩ đến Cố Tiểu Phù cố tình không nghe theo ý nguyện của mình, vụng trộm đi mở cửa hàng. Chỉ nghĩ vậy Lục Nguyên Sướng liền cảm thấy nàng bụng dạ khó lường. Ngày còn ở thôn Lạc Khê mọi chuyện Cố Tiểu Phù đều nghe lời mình, từ lúc đến Phần Thành thì càng ngày càng có chủ kiến, đây là tại sao?

Chẳng lẽ cửa hàng là do gian phu kia mở?

Phù Duyên trai, Phù Nguyên trai, chân thực là một thiên đại trào phúng. Một bên thì cùng những nam tử khác tư thông, một bên thì lại cho cửa hàng đắp lên danh tự như vậy. Ban đầu Lục Nguyên Sướng còn tự trách khi cho rằng mình đã lơ là ý nguyện của Cố Tiểu Phù. Nhưng bây giờ nghĩ tới đây nàng lại không khỏi rưng rưng cười to, từng tiếng mang cười theo bi thương cùng căm hận mà phát ra thê thảm, làm cho nàng cả người đều vì tức giận mà run lên. Nàng tàn nhẫn đem chén thuốc một bên giường quét mạnh xuống đất, lấy hành động đó để phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng.

"Đùng ~ "

Âm thanh phát ra cực kỳ dữ dội, giống như thể đập vào trong lòng Cố Tiểu Phù vậy. Cả thân thể của nàng đều bị chấn động, thế nhưng nàng cũng chỉ biết bấm móng tay vào lòng bàn tay của mình đến mức rướm máu. Nhưng mà, cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay cũng không sánh được nỗi đau đớn trong lòng. Nước mắt của nàng rơi xuống trong lòng bàn tay, ngấm vào màu máu rồi cùng hòa tan vào với nhau.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Cố Tiểu Phù vẫn kiên cường ngồi nguyên đó lại cho rằng nàng vì gian phu kia, vì hài tử trong bụng mới làm như thế. Lúc này còn không phải là lúc Cố Tiểu Phù nên hướng về mình để giải thích hay sao? Không phải là lúc nên hướng về mình để mà cầu xin được tha thứ hay sao? Chẳng lẽ vì đã có hài tử mà nàng muốn vứt bỏ mình để được cùng tên gian phu kia như hình với bóng? Cơn tức giận của Lục Nguyên Sướng đã tác động đến nội thương, vì vậy mà khí tức trong người lập tức trở nên hỗn loạn. Vốn đã không khống chế được tâm tình của mình, nên chỉ qua một cơn thịnh nộ, lần thứ hai nàng bị thổ huyết.

"A Nguyên!" Cố Tiểu Phù nghe được âm thanh Lục Nguyên Sướng thổ huyết cũng không kịp nhớ ra tình cảnh của mình lúc này. Nàng vội vàng chạy tới muốn đỡ người kia dậy, nhưng lại không tưởng tượng nổi là nàng đã bị Lục Nguyên Sướng lạnh lùng đẩy ra.

"Đừng đụng vào ta!" Lục Nguyên Sướng chống tay vào một bên giường, nói bằng cái giọng căm ghét. Mặc dù nàng biết rằng bản thân mình hiện tại đang rất chật vật, nhưng vì ngạo khí tận trong xương tuỷ đã không cho phép nàng tiếp nhận sự bố thí của Cố Tiểu Phù.

Với ánh mắt căm hận như vậy, với ngữ khí bài xích như vậy nàng đã làm tổn thương sâu sắc đến Cố Tiểu Phù. Lúc này trong lòng của nàng so với Lục Nguyên Sướng cũng không thể tốt hơn bao nhiêu. Nàng không chỉ có phải kiêng kỵ cảm thụ của Lục Nguyên Sướng mà còn phải bận tâm về hài tử trong bụng. Đứa nhỏ này xuất hiện đến thật là khó hiểu, thật là quỷ dị. Đến tột cùng thì nó là hài tử hay là yêu nghiệt đây? Lúc này trong lòng của Cố Tiểu Phù không hề có niềm vui sướng của người sắp được làm mẹ, mà bao trùm lên tất cả chính là cảm giác sợ sệt, bất lực, bàng hoàng. Nhưng cái người cùng nàng thân cận nhất đang ở trước mặt này, nàng không chỉ không cho mình được một lời an ủi đã đành mà lại còn không chút e ngại dùng hành động cùng lời nói làm thương tổn đến mình.

"A Nguyên, ngươi có thể nghe ta giải thích hay không?" Cố Tiểu Phù lảo đảo vài bước rồi mới đứng vững. Nàng thấy rằng tuy Lục Nguyên Sướng đối xử với mình như vậy, thế nhưng nàng cảm thấy vẫn phải đem mọi chuyện nói cho rõ ràng. Đặc biệt là hiện tại trong lòng nàng thật sự rất sợ sệt, nàng cần Lục Nguyên Sướng tín nhiệm cùng chống đỡ.

"Giải thích? Được, ta muốn nhìn ngươi giải thích thế nào nghiệt chủng trong bụng ngươi đây!" Lục Nguyên Sướng lau đi chỗ máu còn dính trên khóe miệng, nhìn Cố Tiểu Phù bằng đôi mắt lạnh.

Cố Tiểu Phù nghe vậy liền biết rằng hiện tại cho dù mình nói cái gì thì Lục Nguyên Sướng cũng sẽ không tin tưởng mình, bởi vì không có lửa làm sao có khói! Mà họ là hai cô gái, nếu không do nàng có được từ bên ngoài thì làm sao lại có hài tử?

"Ngươi cảm thấy ta ô uế thật sao?" Cố Tiểu Phù tuyệt vọng hỏi.

"Đúng thì lại làm sao?" Lục Nguyên Sướng dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Cố Tiểu Phù, nói bằng cái giọng thật lạnh lùng.

Yêu sâu bao nhiêu, tổn thương liền nặng bấy nhiêu. Đời này của Lục Nguyên Sướng, ngoại trừ đối với người nhà họ Dương, còn lại tất cả đều luôn phải trả giá. Mãi đến tận khi Cố Tiểu Phù xuất hiện, mãi đến tận khi chính mình dần dần mở ra trái tim luôn đóng kín, luôn phòng bị của mình, mãi đến tận khi hai người tương phù nhìn nhau, mãi đến tận khi mong ước được kết làm vợ chồng toại nguyện, nàng đã một lòng quý trọng người con gái trước mắt này. Vậy nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại nhận lấy sự đối xử như vậy!

Mà một tiếng khẳng định này cũng đã làm cho Cố Tiểu Phù triệt để rõ ràng ý nghĩ của Lục Nguyên Sướng. Nàng thê thảm mỉm cười, chẳng khác nào cây hoa hồng nhỏ máu chịu đựng mưa to gió lớn đến lung lay sắp đổ, nhưng càng vì vậy lại càng thẳng tắp sống lưng mà nở rộ. Mình cùng Lục Nguyên Sướng sinh hoạt cùng nhau đã lâu như vậy, vậy mà nàng hỏi cũng không hỏi một tiếng liền kết luận mình "hồng hạnh xuất tường", hỏi rằng còn có cái gì khiến người ta thương tâm hơn so với điều này nữa hay không? Vậy là bao nhiêu ngọt ngào của những ngày trước bây giờ đã không thể đề cập tới được nữa, tất cả đều đã tan thành mây khói, đành xem như là một giấc mộng đẹp không có thực mà thôi.

Mộng tỉnh rồi, nàng vẫn là Cố Tiểu Phù đã từng bị người thân yêu nhất ghét bỏ kia. Không được tôn trọng cùng tín nhiệm, nàng vĩnh viễn vẫn chỉ là cái người thấp kém kia mà thôi!

Mặt Cố Tiểu Phù xám như tro tàn, tùy ý mở ra ngăn tủ ôm chăn đi tới thư phòng, một mình nằm cuộn lại ở trên giường nhỏ lạnh lẽo, yên lặng mà rơi lệ. Thân thể thon gầy nhỏ bé của nàng bị cái chăn bông lớn che kín. Vốn khi ngủ trên giường nàng cũng chỉ nằm hết một góc nhỏ, bây giờ trong cái thư phòng rộng lớn này lại càng có vẻ cực kỳ yếu đuối.

Nàng đưa tay áp vào bụng, nơi đó bây giờ vẫn còn rất bằng phẳng, nhưng giờ khắc này lại đã có thêm một sinh mệnh nhỏ bé nằm ở trong đó, mà sinh mệnh nhỏ bé này lại không được chờ mong. Lục Nguyên Sướng không chấp nhận đã đành, ngay cả bản thân nàng, Cố Tiểu Phù, cũng không thể nào tiếp nhận được. Vô duyên vô cớ mà đến như vậy, đối với nàng mà nói, chỉ có sợ sệt, không có vui mừng.

Lục Nguyên Sướng tựa vào giường đầu, mắt nhìn vào ngọn nến mà đờ người ra. Vì ban nãy vừa mới thổ huyết nên thân thể có chút không khỏe, nhưng là nàng không chút bận tâm về điều đó. Nàng chỉ là muốn tóm được tên gian phu kia, đến tột cùng hắn là người phương nào. Nàng nhất định phải đem người kia tìm ra, đem hết thảy khuất nhục hắn đã mang đến cho mình đều tạp đến trên mặt của hắn!

Dựa vào lời của lang trung thì đứa nhỏ này phải là sau khi bọn họ đến Phần Thành mới có. Trong một tháng này, cộng thêm vào lần này nữa thì Lục Nguyên Sướng chỉ mới được mộc hưu ba lần, tình huống trong nhà ra sao nàng cũng không hề biết.

Sau lần đầu tiên Lục Nguyên Sướng đi phủ tướng quân, thì Dương Vinh cùng Chúc Đại lang đều trở về quê, như vậy không phải do hai người bọn họ làm ra. Trong khi đó Cố Tiểu Phù lại là một người tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, ngày ngày chỉ ở trong nhà, bên cạnh lại còn có Trân nương, Trứng Trứng làm bạn, làm sao có thể tiếp xúc với nam tử bên ngoài được đây? Các nàng mới tới Phần Thành, con người lẫn cảnh vật đều không quen, nam tử mà Cố Tiểu Phù quen biết cũng chỉ có Quản Trọng. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng cũng biết, nếu mình không ở trong nhà thì Quản Trọng chắc chắn sẽ không tới Lục gia, vậy còn lại thì có ai?

Vừa nãy vì quá tức giận nên Lục Nguyên Sướng không cân nhắc được nhiều. Bây giờ tỉnh táo lại thì phát hiện việc này khá là kỳ lạ. Trước tiên không nói nam tử kia làm sao lại lẻn vào được Lục gia vốn nằm trong phạm vi của phủ tướng quân đã đành, mà hồi tưởng đến phản ứng của Cố Tiểu Phù cũng làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Khi lang trung báo hỉ thì thấy được Cố Tiểu Phù đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại là sợ sệt. Việc này có thể hiểu là vì nàng cùng nam tử tư thông mà không nghĩ tới sẽ có hài tử, sau đó sợ sệt khi bị mình biết được. Nhưng mà vì sao sau khi những người khác đều đi hết rồi, ngay từ đầu Cố Tiểu Phù lại vẫn không hướng mình giải thích hay biện bạch gì cả?

Vừa nãy bản thân mình bị thổ huyết, Cố Tiểu Phù không chút suy nghĩ liền nhào tới dìu đỡ, đây là phản ứng theo bản năng, không có một chút nào là làm ra vẻ. Lần này về nhà nàng lại bị thương nặng, Cố Tiểu Phù mặc cho bản thân phải chịu cực nhọc, mất ngủ vẫn không ngừng chăm sóc đến nàng, như vậy nàng ở trong lòng Cố Tiểu Phù vẫn là vô cùng trọng yếu. Nhưng vì sao nàng lại phản bội mình đây? Việc này căn bản là, dù nói như thế nào thì cũng không thông được.

Lục Nguyên Sướng cau mày, tiếp tục chìm trong trầm mặc cùng suy nghĩ. Đột nhiên nàng nhìn về phía thư phòng đang bị đóng chặt cửa kia, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ khác.

Không phải là Cố Tiểu Phù đã phản bội chính mình, mà là nàng đã bị người ta khát khao rồi ở trong bóng tối cưỡng hiếp!

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tất cả những chuyện đã phát sinh này. Bị người cưỡng hiếp, là cỡ nào khuất nhục. Bởi vì Cố Tiểu Phù sợ bị mình biết rồi sẽ ghét bỏ nàng, nên đã không biết làm sao cùng mình nói ra. Lại không nghĩ tới là sẽ có hài tử, cho nên mới phải sợ sệt đến như vậy, trong khi đó nàng căn bản không quen biết cái người kia cho nên mới không biết làm sao mà nói với mình.

Nghĩ tới đây, Lục Nguyên Sướng không ngừng đánh lên đầu của mình thật mạnh. Nàng hối hận vì mình chỉ mải mê lo chuyện xảy ra ở phủ tướng quân mà giảm thiểu quan tâm đối với Cố Tiểu Phù. Nước mắt của nàng trào ra như mưa, nàng khóc thật lâu, trong miệng từng ngụm từng ngụm huyết trào ra. Nàng hận chính mình không nghe theo lời Quản Trọng khuyên răn, không bảo vệ được Cố Tiểu Phù cho thật tốt.

Đêm đó, cả hai người đều không thể ngủ, khi dậy sớm đôi mắt đều có chút sưng đỏ. Cố Tiểu Phù đem quần áo sạch sẽ đặt ở một bên giường, còn mình thì đi tới phòng bếp làm điểm tâm.

Đêm đó, nàng cũng đã nghĩ rất nhiều. Từ khi hai người mới quen nhau, đến chậm rãi tâm ý tương thông. Từ thôn Lạc Khê, lại tới Phần Thành hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua mỗi ngày, đó đều là những hồi ức đẹp đẽ trong nàng. Cố Tiểu Phù thầm nghĩ, nếu Lục Nguyên Sướng đã không muốn như vậy thì không bằng bỏ đi hài tử này rồi quên đi.

Đứa bé này không rõ lai lịch, nếu là sinh ra mà lại là yêu nghiệt thật thì sau này Lục gia sẽ mãi mãi không có một ngày yên tĩnh.

Quần áo sạch sẽ, mùi nắng thơm ngát, có mùi vị của Cố Tiểu Phù. Mỗi một đường kim mỗi một đường chỉ đều là Cố Tiểu Phù vì mình mà làm ra. Bát cháo trên bàn là do Cố Tiểu Phù lo lắng cho mình bị thương mà cố ý làm. Bên cạnh bát cháo còn đặt thêm một miếng đậu mà mình thích nhất. Trên giá đã để sẵn tấm khăn rửa mặt bằng vải bông, trên đó còn chậu nước nóng được pha vừa ấm. Tất cả những thứ này, vốn là hết sức quen thuộc nhưng bây giờ sao lại chói mắt như vậy.

Lục Nguyên Sướng yên lặng dùng qua bữa điểm tâm, sau đó Cố Tiểu Phù tiến vào thu thập bát đũa. Lục Nguyên Sướng thấy hôm nay Cố Tiểu Phù ăn mặc cực kỳ đơn giản, không hề có một chút phấn trang điểm, trên người một chút đồ trang sức cũng không đeo. Đó là biểu hiện của một người thực cô đơn, thậm chí có chút ngây dại ra. Nàng như vậy lại càng có vẻ quyến rũ mê người. Lục Nguyên Sướng càng ngày càng không khỏi hổ thẹn việc tối hôm qua đã có hành động đáng chê cười đối với nàng. Nàng nắm chặt tay Cố Tiểu Phù rồi nhẹ giọng nói: "Hiện tại thân thể của ngươi đang rất yếu, đừng gắng gượng quá. Cứ để đó cho đại tẩu thu thập là được rồi."

Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng không hiểu vì sao Lục Nguyên Sướng lại còn có thể quan tâm đến mình như vậy được. Đêm qua nàng căm hận mình đến như vậy, chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, đã đồng ý tin tưởng vào mình đây hay sao?

Ý nghĩ đó làm cho Cố Tiểu Phù trong lòng vốn đã tuyệt vọng thì giờ đây tro tàn lại cháy. Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng bằng ánh mắt chờ mong. Nàng cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "A Nguyên, ngươi... Ngươi nguyện tin tưởng vào ta sao?"

"Phụ mẫu của ta đều đã mất, cha mẹ ngươi lại thất tán, ngươi và ta sống nương tựa lẫn nhau, nếu như không thể tin ngươi, ta còn có thể tin ai đây?" Lục Nguyên Sướng đã quyết định chủ ý. Chỉ cần không phải Cố Tiểu Phù đối với bản thân mình quá trớn, thì cho dù nàng đã bị người ta vũ mhuc, bản thân mình cũng phải có một phần gánh vác hậu quả này. Lại còn phải tìm ra cái người đã làm ra việc này, vì Cố Tiểu Phù báo thù!

Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì không khỏi rơi lệ đầy mặt. Mặc kệ là đêm qua Lục Nguyên Sướng đã đối xử với mình như thế nào, nhưng ít ra khi nàng tỉnh táo lại vẫn là nguyện ý nghe mình giải thích.

"A Nguyên, ta không biết đứa nhỏ này đến từ đâu, nhưng là ta thật không có làm chuyện có lỗi với ngươi!" Cố Tiểu Phù chỉ nói được như vậy liền khóc ngã vào trong lòng Lục Nguyên Sướng.

"Có hay không có người bắt nạt ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi làm chủ!" Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Phù nương của nàng vẫn là Phù nương cả ngày trước, Phù nương của nàng vẫn không hề thay đổi.

"Không có, ta ngày ngày ở trong nhà, căn bản chưa từng gặp mặt với những nam tử khác." Cố Tiểu Phù nghe Lục Nguyên Sướng nói như vậy thì khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Tới lúc này nàng mới dám phát tiết nỗi hoảng sợ trong lòng, được ở trong lòng Lục Nguyên Sướng mà hấp thụ cảm giác ấm áp.

"Phù nương đừng khóc. Là ta sai rồi, ta không nên hoài nghi ngươi." Lục Nguyên Sướng không ngừng an ủi. Chỉ bằng phản ứng hiện nay của Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng liền dám kết luận Cố Tiểu Phù không hề làm nên chuyện có lỗi với mình.

Cố Tiểu Phù khóc một lúc thật lâu rồi mới dần dần bình phục tâm tình của mình lại. Nàng chống khuôn mặt nhỏ đỏ chót, bàn tay nắm lấy quần áo Lục Nguyên Sướng thật chặt rồi hỏi lần nữa: "A Nguyên, ngươi thật sự tin ta sao?"

"Tin!" Lục Nguyên Sướng không chút do dự mà trả lời. Có điều nghĩ đi rồi nghĩ lại, nàng hỏi: "Nếu thật đúng là như lời ngươi nói, thì đứa nhỏ này, đến tột cùng là từ đâu mà đến?"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trong Thôn Có Một Cô Nương, truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, Trong Thôn Có Một Cô Nương full, Trong Thôn Có Một Cô Nương chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top