Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 22: 22


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chu Dật Cẩn là học sinh của khoa máy móc học viện trung ương, vừa mới học xong chương trình đang muốn đi ra ngoài du lịch đã bị Nguyên Thăng đưa tới tiểu trấn di động này. Gia đình y hạnh phúc, ngay từ lúc nhỏ đã được ngâm trong bình mật mà lớn lên, lần duy nhất mâu thuẫn với người trong nhà cũng là do muốn chọn khoa thi vào đại học. Cho dù như vậy, cha mẹ lúc nào cũng vẫn yêu thương y. Bởi vậy, khi tới nơi này, nhìn thấy hình ảnh đáng sợ là cú sốc vô cùng lớn đối với Chu Dật Cẩn.

Y bình tĩnh lại, đem hình ảnh dị thú cắn loài người bỏ ra khỏi đầu óc, mãi mới có thể khống chế tay mình không bị run rẩy, bắt đầu sửa chữa hệ thống trung ương của tiểu trấn di động.

Lần này Nguyên Thăng phải mất rất nhiều tiền mới mua được tiểu trấn di động này. Y cũng biết điều đó, hiện giờ lại cảm thấy đối phương mất tiền rất oan uổng. Tòa tiểu trấn di động này đã sắp hỏng đến nơi, nếu muốn dùng tiếp thì nhất định phải đổi mới tất cả các thiết bị. Thợ săn cấp tám kia có lẽ biết tiểu trấn này sắp hỏng nên mới tìm tên coi tiền như rác mà bán. Có điều, tuy đã sắp hỏng nhưng vài chỗ vẫn có thể sửa, chống đỡ qua vài ngày vẫn được, huống chi  Nguyên Thăng còn chuẩn bị nguyên thạch năng lượng tốt nhất.

Đem hệ thống khống chế trung ương khôi phục, tiểu trấn di động lại khôi phục lồng bảo hộ, hệ thống phòng ngự này cũng cho biết chỗ có dị thú xâm nhập. Chu Dật Cẩn nhấn nút phóng laser, thông qua hệ thống công kích của tiểu trấn di động giết chết dị thú đang hiển thị dưới dạng điểm đỏ.

Sau khi y làm xong tất cả, thu dọn thùng dụng cụ của bản thân đi ra khỏi phòng điểu khiển trung ương của tiểu trấn di động, liền nhìn thấy Nguyên Thăng bị thiếu niên xinh đẹp kia nắm lấy. Nguyên Thăng có lẽ là sợ xúc phạm cậu ta nên không dám dùng sức. Thiếu niên kia lại không để ý mà cắn đối phương, bên cạnh bọn họ ngoài xác của chuột thú còn ba thi thể bị cắn ăn phân nửa.

Bụng bị xé rách rơi cả ruột ra bên ngoài, vết máu khắp nơi trên mặt đất, trong đó còn có một người đàn bà mắt vẫn nhìn về phía này, đôi mắt mở to trên khuôn mặt bị gặm cắn nham nhở đang nhìn chằm chằm vào y. Sắc mặt Chu Dật Cẩn lập tức trắng bệch, trong bụng quay cuồng không ngớt, liền lập tức ngồi xổm xuống mà nôn luôn tại chỗ đó.

“Cậu buông ra, cậu đừng có cắn người linh tinh!” Nguyên Thăng lúc này cũng lâm vào khốn cảnh. Bởi vì anh thật sự không thể thoát khỏi thiếu niên muốn liều mạng với mình này. Rõ ràng lúc trước trông thiếu niên này rất ngoan ngoãn thẹn thùng, hiện tại lại ác như vậy. Nguyên Thăng nhìn bàn tay của mình bị cắn tới chảy máu, trong lòng phát khổ. Tại sao lúc trước anh lại xúc động mà mua tiểu trấn này chứ?

“Đều tại tên khốn kiếp này!” Lâm An Liệt thống hận nhìn Nguyên Thăng. Nếu không phải anh ta bỏ lại bọn họ, mẹ và ông bà sao có thể chết?

“Tôi đã cố gắng nhanh chóng trở về……” Nguyên Thăng lúc này cũng hối hận muốn chết, nhưng anh không ngờ rằng tiểu trấn lại bị hỏng như vậy.

“Giết người đền mạng, đều do mày hại chết mẹ tao!” Lâm An Liệt trong lòng phẫn nộ không thể phát tiết. Mẹ và ông bà chết ngay trước mặt mình khiến gã nhận cú sốc quá lớn. Gã biết bản thân mệnh khổ từ nhỏ, còn chưa sinh ra đã bị ông bà nội chán ghét muốn vứt bỏ, lại bị cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình, mà không ngờ tới, mẹ cùng với ông bà yêu dấu lại bị….

“Cậu lý trí một chút!” Nguyên Thăng không biết nên nói cái gì mới tốt. Người đang bị kích thích thì không thể nói lý, mà anh cũng không thể đả thương đối phương.

“Phanh” một tiếng, Lâm An Liệt ngã xuống, đem Lâm An Liệt đánh ngất là một hộ gia đình khác trong trấn. Người đàn ông trung niên sau khi đánh ngất Lâm An Liệt liền nịnh nọt quay sang Nguyên Thăng cười cười:

“Trưởng trấn, nếu không phải mẹ cậu ta chạy ra ngoài thì cũng không có việc này. Ngài xem, những người khác trong trấn cũng không bị làm sao.”

“Tôi đã biết.” Nguyên Thăng nhíu nhíu mày. Người này nói khiến anh dễ chịu một chút, ít nhất biết ba người chết này cũng không phải tại anh, nhưng vẫn có chút áy náy, người thân của đứa bé này đều qua đời. Cậu ta nhìn qua tuổi cũng không lớn, chắc khoảng 19? Vậy mà không còn cha mẹ. Nghĩ như vậy liền thấy người đánh ngất thiếu niên đang cười nịnh nọt có chút đáng ghét.

Chu Dật Cẩn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, tình huống tốt hơn một chút, lúc này, Nguyên Thăng cũng đã đi tới:

“Dật Dật cậu không sao chứ?”

“Không sao, có chút khó chịu.” Chu Dật Cẩn lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thảm trạng như vậy nên có chút bị dọa, thậm chí cảm thấy rét run cả người. Lúc trước có xem dị thú thông qua phim ảnh, vẫn luôn cảm thấy giả, nhưng hiện tại đến mùi máu vẫn có thể ngửi thấy được.

“Cậu vào phòng nghỉ một chút đi, đứa trẻ này cũng phiền cậu chiếu cố.” Nguyên Thăng nhìn thoáng qua Chu Dật Cẩn. Lúc này Chu Dật Cẩn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không khác biệt lắm so với thiếu niên bị đánh choáng kia, cũng chỉ là những đứa trẻ chưa trải qua mưa gió. Nguyên Thăng lại không nghĩ rằng bản thân anh ta mới có hai mươi bảy.

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta.” Chu Dật Cẩn cảm thấy thiếu niên này thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã phải chứng kiến người thân chết trước mặt mình.

Nguyên Thăng ôm Lâm An Liệt, đem Chu Dật Cẩn đưa tới phòng của mình, sau đó đi ra ngoài xử lí công chuyện.

Lại nói tiếp, tổn thất lần này so với tưởng tượng còn nhẹ hơn, cũng chỉ có 3 người Lâm gia bị chết, chuột thú tuy rằng phá vỡ một số cửa sổ nhưng phần lớn mọi người đều trốn hết rồi.

Lúc Lâm An Liệt tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa đẹp đẽ, gã liền biết đây là nơi ở của trưởng trấn..

Kỳ thật trước khi bị đánh ngất, bản thân có lẽ rất không lý trí? Như vậy không thể giúp mẹ và ông bà báo thù mà còn mang đến tai họa cho gã, lần sau có lẽ nên cẩn thận hơn một chút.

Nếu có cơ hội rời khỏi tiểu trấn di động, đoạt lại tất cả những thứ thuộc vè mình thì Nguyên Thăng là cái thá gì, cũng chỉ là thứ vặt vãnh. Không! phải nói, nếu những người đó không ép mẹ, còn bắt mẹ phải nạo thai thì gã cũng không cần phải ở cái nơi không an toàn, không đảm bảo này!

Rõ ràng đã nói sẽ cưới mẹ vào Trần gia, kết quả?

Nguyên Thăng, cả người của Trần gia, gã nhất định sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!

“ Cậu tốt hơn chút nào chưa?” Một âm thanh ôn hòa vang lên.

Lâm An Liệt chỉ chớp mắt đã thấy một người trẻ tuổi không khác mình lắm, quần áo nghiên cứu, tao nhã hữu lễ, vừa nhìn đã biết là người sống trong thành thị từ nhỏ. Gã còn nhớ rõ ngày hôm qua thoáng nhìn thấy Nguyên Thăng dẫn một người trở về, người này có lẽ là công nhân sửa chữa?

Mặc kệ y làm cái gì, muốn rời khỏi nơi này nhất định phải có được hảo cảm của y, bởi vì gã không muốn cầu xin Nguyên Thăng.

Chu Dật Cẩn nhìn thiếu niên trước mắt không tiếng động mà rơi lệ, cắn chặt môi ôm chăn khóc thương tâm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, giây tiếp theo sau đó đối phương liền nhào vào lòng y.

Ngày tiếp theo, Lâm An Liệt dường như đem Chu Dật Cẩn trở thành người cứ giúp mình, ngoại trừ Chu Dật Cẩn, ai gã cũng không gần. Chu Dật thương đối phương còn nhỏ mà bị mất người thân, cũng vô cùng bao dung đối với gã.

“Ngày mai đi Tân thành.” Nguyên Thăng cùng Chu Dật Cẩn đứng trong phòng điều khiển trung ương của tiểu trấn di động. Lúc này sắc mặt Nguyên Thăng có chút khó coi.

“Ở Tân thành có thể chữa trị hoàn toàn cho tiểu trấn của cậu, đến lúc đó sẽ không còn chuyện của tôi.” Chu Dật Cẩn mở miệng.

Tân thành là thành thị cấp hai gần biển ở phương bắc. Bốn ngày trước, Nguyên Thăng mang y từ nơi đó đến đây, vốn ban đầu thời gian đi từ Tân thành đến tiểu trấn cũng phải mất một ngày đường, đi bằng chiến xa lại chỉ một vài giờ là đến, nhưng bọn họ còn nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, lại giảm bớt tốc độ trên đường đi cho an toàn nên ngày mai mới tới.

“Dật Dật, gần đây cậu khá thân cận với Lâm An Liệt. Gã sao lại bò được lên người cậu vậy? ” Ngay từ đầu Nguyên Thăng đối với Lâm An Liệt cũng có một phần thương tiếc, thậm chí còn an bài cho gã sống trong thành thị, nhưng Lâm An Liệt cái gì cũng không đồng ý. Mỗi ngày đều dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, dần dần anh cũng thấy phản cảm với đối phương.

Lần này chết ba người, anh cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng anh đã hết sức cứu giúp rồi, Lâm An Liệt dựa vào cái gì mà bày ra bộ dạng kia? Ngày đó, nếu bọn họ giống người khác sớm trốn đi, khóa kỹ cửa, trông nom kỹ con gái của mình thì làm gì xảy ra chuyện như vậy?

“ Cậu ấy dù sao cũng mất người thân, cảm xúc lúc này không ổn định.” Trường hợp lúc ấy Chu Dật Cẩn cũng thấy được, y là người ngoài còn thấy khó chịu, càng đừng nói Lâm An Liệt:

“Có điều cậu ấy cũng nói ở Tinh Vân thành có thân thích, đến lúc đó tôi đem cậu ta đi là được rồi.”

“ Cậu ta cũng quá ỷ lại vào cậu, mà tâm địa của cậu cũng tốt quá! Có điều lần này cậu phải tới học cải tạo chiến xa của Vệ lão gia tử, cho dù thế nào cũng phải bắt chước được rồi mới đi chứ?” Nguyên Thăng biết Chu Dật Cẩn tâm địa không tồi, cũng không muốn ngăn cản hành động thiện tâm của y. Có điều, may mà Chu Dật Cẩn không học chiến đấu mà là máy móc, nếu không với tính này của y sớm đã bị người ta hại chết.

“Ừ, tôi sẽ ở lại Tân thành một thời gian rồi mới đi Tinh Vân thành.” Chu Dật Cẩn cười cười. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy Lâm An Liệt đang đứng trong bóng tối, đối phương mân miệng không biết đang nghĩ gì, đôi mày thanh tú cau lại, trên mặt trắng nõn đầy vẻ âm trầm. Chu Dật Cẩn cảm thấy vẻ mặt đối phương có chút không đúng, nhưng lại nghĩ tới thảm sự mấy ngày trước, có lẽ cậu ta rất khó vượt qua?

Hết chương 22

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân, truyện Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân, đọc truyện Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân, Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân full, Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top