Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 130: Nhớ Nhung


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội



Mãi cho đến khi máy bay đáp xuống sân bay ở Tây Tạng, Trương Giác cuối cùng cũng ý thức được mình là một tên ác bá vô ý thức.

Chỉ có điều ‌ nếu như biệt danh Đại Béo của Trương Giác Đại Béo xuất phát từ việc tham ăn, biệt danh Nhị Béo của Khương Tú Lăng Nhị Béo đến từ một thân hình béo mập phốt phát, cho nên dù cho lúc còn nhỏ bị hố vô số lần, hắn vẫn cứ tiếp tục chạy phía sau Trương Giác.

Nói chung, Khương Tú Lăng vẫn là thành thật thừa nhận, mỗi ngày cùng nhau đùa giỡn với Đại Béo đều rất thú vị, hằng ngày đều có chuyện mới mẻ, cho nên Đại Béo quả thật là bạn thân nhất của hắn hồi nhỏ.

Trương Giác cảm động: "Nhị Béo!"
Khương Tú Lăng lấy ra một viên kẹo bí đao: "Cậu ăn không?"
Trương Giác đang định vươn tay thì có người vỗ cậu một cái, dì căn tin đi ngang qua cười ha ha : "Trương Giác, không cho ăn vụng kẹo nha.

"
Trương Giác: Thất sách rồi.

Huấn luyện viên trên cao nguyên trước Thế vận hội chưa bao giờ là dành riêng cho Thôn Thỏ, căn cứ vào cuốn tự truyện được các vận động viên trượt băng ghi lại, huyền thoại trượt băng nghệ thuật đôi người Nga GG - tổ đội đã giành được hai huy chương vàng Olympic, trước khi tham gia Thế vận hội mùa đông lần đầu tiên, cũng chính là vào năm 1987, họ đã đến Saskatchewan ở Armenia huấn luyện.

Lúc đó họ vẫn đang chiến đấu cho Liên Xô.

Nói tóm lại, các Liên đoàn trượt băng quốc gia sẽ cố gắng hết sức để cung cấp cho các vận động viên hạt giống của họ môi trường tốt nhất trong mùa giải Olympic, bao gồm các huấn luyện viên tinh anh được kéo tới, bác sĩ dinh dưỡng tốt nhất, nguyên liệu nấu ăn chất lượng cao!
Cho nên không phải là nói quá, thời kỳ trạng thái thể chất cao nhất của nhiều vận động viên chính là thời điểm bọn họ tham gia Thế vận hội, hỗ trợ từ nhiều nguồn cho phép họ chỉ cần tập luyện chăm chỉ trong phạm vi cơ thể chịu đựng là được, một số còn chăm chỉ hơn, thậm chí tập luyện quá sức trong giai đoạn này, chính là vì thể hiện được trình độ cạnh tranh tốt nhất tại Thế vận hội.

Trương Giác cũng như thế, cậu chính là mỗi ngày nỗ lực vì Thế vận hội, ăn uống rèn luyện chỉ vì để cho thân thể càng tốt hơn, ngược lại khi làm điều này, cậu cảm thấy bản thân mình chính là một con vật được người chăn nuôi cho ăn và nuôi dưỡng cẩn thận.

Điều đáng nói chính là, vai của con người sẽ càng ngày càng dày lên theo tuổi tác, đây chính là lý do tại sao khi tập thể dục, nhiều người đều muốn cho vai gầy đi, bởi vì như thế thì sẽ thoạt nhìn trông trẻ ra, rất nhiều sao nam cũng sẽ giữ kiểu gầy gò kiểu thiếu niên này, đời trước Trương Giác cũng như thế, vì giảm cân mà mỗi ngày đều ăn cỏ.

Nhưng là một vận động viên cần phải có đủ sức mạnh cơ bắp, mặc dù Trương Giác chủ yếu là tăng cơ mông và chân, những cũng không thể bỏ qua những chỗ khác.

Cơ bụng, phần xương hông và xương chậu đều là nhóm cơ sức mạnh cốt lõi, tăng cường phần sức mạnh này có thể giúp Trương Giác ổn định trục tâm nhảy, nó giúp ích rất nhiều cho sự phối hợp tổng thể của các động tác, mà việc tăng sức mạnh các chi trên có thể giúp cậu siết chặt cơ tốt hơn, đẩy nhanh tốc độ quay.

Đều cần phải tập luyện, một người cũng chạy không thoát, nhiều nhất là mức độ khác nhau mà thôi, nhưng cơ bắp phù hợp cũng sẽ giúp cho mỗi người trông cân đối và đẹp đẽ hơn.

Thế nhưng việc tăng cơ bắp đối với Trương Giác là đã trôi qua, hiện tại sức mạnh của cậu đã đủ để hỗ trợ cậu nhảy bốn vòng, ban huấn luyện bắt đầu để cho cậu giảm mỡ.

Từ tháng 1 cho đến khi bắt đầu Thế vận hội mới thôi, Trương Giác không được ăn đường, lượng chế phẩm từ sữa giảm xuống còn 180ml sữa ít béo một ngày, phối hợp với bột đạm và vitamin để bổ sung cho nhu cầu của cơ thể, thông thường ức gà và thịt bò là thực phẩm chính, ngoài ra còn bổ sung thêm ít mì soba, bánh mì nguyên cám, khoai lang tím.

Đúng rồi, dầu mỡ chỉ được cung cấp cho cơ thể con người với số lượng cần thiết, hơn nữa chỉ có thể dùng dầu oliu, vị mặn cũng phải ít hơn.

Không có thịt lợn cùng đồ ăn vặt, nếu không có gì ngoài ý muốn nói, tại Trương Giác xuất ngũ trước, Trương Giác e sợ đều không có ăn thịt lợn cơ hội.

Trương Giác: Trước khi giá thịt heo tăng mạnh, tôi đã phải sống một cuộc đời không có thịt heo.

Sống lại một lần, rõ ràng là cậu đã thành công mua được một căn nhà ở Bắc Kinh, cùng với 10.

000 Bitcoin đang nằm trên đĩa, nhưng tại sao hiện giờ cậu phải ăn những bữa cơm nhạt nhẽo vô vị này mỗi ngày, vừa ăn vừa muốn nôn mửa, đây là sao chứ!
Chờ đến khi lượng mỡ trong cơ thể dưới 10%, thân hình của Trương Giác càng đẹp mắt.

Đến lúc bắt đầu tập tiết mục, Trương Giác phải đào móc cảm xúc của chính mình giống như tự ngược, tìm hiểu từng chi tiết nhỏ trong tiết mục, chỉ vì để cho tiết mục thoạt nhìn đánh động lòng người hơn.

Bài thi ngắn có thời lượng hai phút rưỡi, trượt tự do là bốn phút mươi giây, Trương Giác viết từng động tác trong mỗi giây ra, cùng với động tác này mang ý nghĩa gì, phải như thế nào mới truyền tải được cảm xúc, đem tất cả ghi hoàn chỉnh vào một cuốn sổ.

Ừm, theo như lời giải thích của Trương Tuấn Bảo, điều này cũng giống diễn viên viết mấy chục nghìn chữ nghiên cứu về nhân vật vậy‌, có khả năng số chữ của Trương Giác không nhiều như thế‌, thế nhưng tâm huyết trong hai bộ phim truyền hình gộp lại dài bảy phút không hề thua kém các diễn viên.

Tại trụ sở huấn luyện còn có một tấm bảng đen lớn, mỗi ngày đều có lãnh đạo đến đó viết "Khoảng cách đến Thế vận hội Mùa đông còn xx ngày", khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều mang mười phần gấp gáp.

Cứ như vậy huấn luyện được nửa tháng, Trương Giác thành công phục hôn với 4T, thậm chí cả 4T+3T cũng luyện trở lại, nhấc tay nhảy 4T cũng hoàn thành, trục tâm nhảy cũng được sửa lại khi cậu giơ tay lên.

Một ngày nào đó trước khi buổi huấn luyện bắt đầu, Trương Giác đứng trong phòng tay đồ cởi áo khoác ra, một đám người liếc mắt nhìn thân thể của cậu, ở đây không phải nói nhiều mỡ thừa là hiếm thấy sao‌, mọi người đều là vận động viên, lượng mỡ thấp là bình thường.

Nhưng không giống như Trương Giác, cảm giác mạnh mẽ mười phần hiện ra nhưng lại mềm mại, vóc dáng nam tính nhưng không cồng kềnh là độc nhất vô nhị, một dáng người như vậy không phải chỉ cần tập luyện cường độ cao và kiểm soát chế độ ăn uống thôi, còn phải có một tỷ lệ cân đối bẩm sinh, có một khung xương tốt do cha mẹ ban tặng.

Kim Tử Tuyên ước ao nhìn cánh tay của cậu: "Huấn luyện viên Trương đã huấn luyện cậu thật tốt.

"
Trương Giác nhún vai, cơ bắp trập trùng lên xuống theo hô hấp và động tác của cậu, cậu mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay màu đen bó sát, cơ bụng sô cô la có hình dáng rõ ràng bị che lại, tiếp theo là quần áo thể thao dài tay, cuối cùng là mặc áo khoác.

Cậu thuận miệng trả lời: "Cậu cũng không tệ mà.

"
Kim Tử Tuyên thẹn thùng cười cười: "Bữa cơm của dì Ninh tuy không ngon nhưng hiệu quả rất tốt, trong một tháng tớ tăng 4 cân, nhưng lượng mỡ trong cơ thể lại không hề tăng, luyện tập nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên cơ bắp tăng nhanh như vậy.

"
Có một câu nói trong giới thể hình, gọi là ba phần luyện bảy phần ăn, có thể thấy được tầm quan trọng của chế độ ăn kiêng, giống như NBA*, ngay cả những tuyển thủ tên tuổi cũng phải chi hàng triệu đô la mỗi năm để duy trì hình thể, họ đã phải áp dụng chế độ ăn ít đường và ít carbon trong hơn mười mấy hai mươi năm, và kết quả của việc làm đó là hắn đã chạm mốc 37 tuổi vẫn thành công hoạt động tích cực ở tuyến đầu.

*Hiệp hội bóng rổ quốc gia.

Những nhà lãnh đạo cũng biết, Trương Giác trong vòng nửa năm cao lên 20 cm mà có thể sững ờ trèo lên khỏi đáy hồ, thì công lao của chuyên gia dinh dưỡng của cậu là tuyệt đối không thể thiếu.

Đúng như dự đoán, sau khi dì căn tin đến nhậm chức tại trụ sở huấn luyện Tây Tạng, lúc mới đầu nhóm vận động viên cùng nhau oán giận cơm ăn không ngon, nhưng mà kết hợp huấn luyện và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, hiệu quả ngay lập tức tăng lên.

Thật khó có thể tưởng tượng, cơm khó ăn như vậy, Trương Giác đã ăn bữa ăn kinh khủng đó bao lâu trước khi đến căn cứ chứ, thảo nào cậu có thể chất tốt như vậy, rõ ràng là từ năm 13 tuổi đã bắt đầu luyện cú nhảy bốn vòng được xưng là chấn thương nhà giàu, nhưng chấn thương lại ít hơn nhiều so với vận động viên cùng trình độ.

Đổng Tiểu Long chấn thương đầy người ước ao nhìn Trương Giác.

Để kịp thời theo dõi tình trạng thể lực của các vận động viên, bọn họ đều phải kiểm tra sức khỏe hằng ngày, thỉnh thoảng còn phải lấy máu.

Những người cùng nội dung cũng sẽ tham gia vào bài huấn luyện thể chất do ông cậu chuẩn bị, nhóm huấn luyện viên tính toán và xếp hạng, Trương nhất ca lưng cao chân dài, sức mạnh bùng phát và thể chất mạnh mẽ, chạy cự li ngắn hay cự li dài đều là số một, cậu có thể chạm ngang vận động viên hạng nhất ở 100 mét, 800 mét và 10.

000 mét.

Này thì đừng nói đến làm vận động viên trượt băng nghệ thuật, ném đến đội điền kinh thì cũng là một tài nguyên tốt nha! Khác với trượt băng nghệ thuật đã sớm ra được thành tích, 16 tuổi thả vào trong đội điền kinh thì vẫn còn là một cậu bạn nhỏ, sau 20 tuổi mới từ từ đi vào thời kỳ đỉnh cao, Trương Giác phải thừa dịp khi còn trẻ luyện tập môn thể thao này cho tốt, nói không chừng đều có thể vượt lên.

Rất nhiều huấn luyện viên nhìn thấy dữ liệu thể chất của Trương Giác thì mê tít mắt, dồn dập tìm tới ông cậu hỏi xem cậu nhóc này luyện tập như thế nào.

Trương Tuấn Bảo: "Ách, căn cứ vào đặc thù thiên phú của bọn nhỏ mà lập ra kế hoạch huấn luyện đi, dù sao thì tình huống của mỗi người đều giống nhau.

"
Chẳng hạn như Trương Giác thuộc về loại người dễ mập thịt, thịt mỡ tăng lên nhanh chóng, ngay cả cơ bắp cũng phát triển nhanh, cho nên lúc nâng tạ thì cũng phải kiểm tra khối lượng, nếu như để cho cậu biến thành một tên vai u thịt bắp thì cũng không có lợi cho việc nhảy.

Quá trình huấn luyện thống khổ kéo dài mấy ngày, Trương Giác một lần nữa bỏ qua giải vô địch Bốn châu lục năm nay.

Giải đấu Bốn châu lục được tổ chức tại nhà thi đấu Đài Bắc ở Đài Loan, thời gian là từ ngày 20 tháng 1 đến ngày 25 tháng 1, mặc dù không cần phải ngồi máy bay lệch múi giờ, nhưng‌ Trương Giác và ban huấn luyện cho rằng cậu đang trong giai đoạn toàn tâm toàn ý cho Thế vận hội, việc để cậu ra ngoài trong thời gian này là vô ích, còn không bằng tiếp tục ở lại đây huấn luyện.

Kim Tử Tuyên ra ngoài một chuyến, lần thứ hai bị Hayato Terakami đè lên áp đảo, lúc trở về thì ôm tấm huy chương bạc với cặp mắt đỏ hoe, khiến cho người không có được một tấm huy chương giải Bốn châu lục là Trương Giác phải an ủi hắn.

"Không sao đâu, biết xấu hổ mà tiến tới, năm nay thua, sang năm sẽ thắng trở về.

"
Kim Tử Tuyên: "! Nhưng mà năm ngoái tớ đi cũng thua.

"
Trương Giác lộ vẻ mặt đồng tình, nội tâm của Kim Tử Tuyên càng trở nên u ám.

Vào lúc này, một tin tức bát quái đột phá giới trượt băng nghệ thuật, chủ yếu là đơn nữ có độ nổi tiếng cao nhất người ngã ngựa đổ -- đơn nữ nước Nga, ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch Thế vận hội mùa đông Sochi, Dalia, bởi vì ăn kiêng quá mức nên mắc chức kén ăn.


Đơn nữ ăn kiêng mà sinh bện trong giới trượt băng nghệ thuật chẳng hề hiếm thấy‌, nhưng mà gặp chuyện tại Thế vận hội mùa đông thì cũng quá xui xẻo rồi, mặc dù Dalia cũng không có ý định rút lui khỏi Thế vận hội mùa đông vì lý do này, mà thay vào đó là mời bác sĩ theo dõi mình, tiếp tục kiên trì trên sân tập, bởi vậy nên cục diện chung của đơn nữ tại Sochi cũng trở nên rối ren.

Vài ngày sau, Vasily bị tuôn ra là tái phát chấn thương thắt lưng cũ, sư đệ của hắn là Ilya thì bị trẹo chân khi tập luyện, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng trong Thế vận hội mùa đông này thì cũng đủ tồi tệ rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, tỷ lệ chiến thắng các học trò của huấn luyện viên Boris, những người rất nổi bật trong bộ môn trượt băng nghệ thuật Nga bị giảm mạnh, nhưng vào lúc này, người lấy được suất tham dự thứ ba tại Thế vận hội mùa đông Sochi là Vadim thì bắt đầu nổi đình nổi đám.

Ừm, dù quốc gia nào đi chăng nữa thì cũng chỉ lấy được ba suất tham dự trong cùng một sự kiện, cho nên tại một cường quốc trượt băng như Nga, vì để tranh đoạt suất tham dự Thế vận hội Mùa đông, các tuyển thủ mạnh ở khắp mọi nơi đã tranh giành quyết liệt, mà nhị ca Sergei năm nay khi đang luyện nhảy thì chấn thương xương sống, lúc này mới phẫu thuật xong chưa được hai tháng, căn bản không có cách nào tham gia giải vô địch Nga, cho nên mới để Vadim chiếm tiện nghi.

Cùng lúc đó, huấn luyện viên Tôn gọi tất cả các vận động viên của bốn nội dung trượt băng nghệ thuật vào hội trường.

Ông nghiêm túc nói: "Trượt băng nghệ thuật tại Thế vận hội mùa đông năm nay có thêm trượt băng đồng đội, đây là những năm trước chưa từng có‌, mà ‌Thôn Thỏ chúng ta cũng có cơ hội tham gia.

"
Trước tiên Tôn Thiên nói về thể chế thi đấu của trượt băng đồng đội.

"Trượt băng đồng đội là dựa trên số điểm, đầu tiên là đơn nam, đơn nữ, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng sẽ so tài bài thi ngắn, sau đó căn cứ vào số điểm sẽ xếp thứ hạng của các bạn trong bài thi ngắn, năm đội có số điểm dẫn đầu sẽ tiến vào chung kết, sau đó mọi người sẽ so tài trượt tự do, sau đó thông qua điểm trượt tự do rồi xếp hạng mà xem thành tích của đội này.

"
Nói tóm lại, điểm số không quan trọng, nếu như có xếp hạng cao hơn các nước khác thì sẽ có cơ hội thăng tiến.

Tôn Thiên: "Các bạn cũng đã là những đứa trẻ đã lớn, tôi cũng không muốn giấu giếm các bạn nữa, nếu như đổi thành Thế vận hội mùa đông mùa trước, tôi, nhóm lãnh đạo cấp trên cũng sẽ không dám đòi hỏi bất cứ tấm huy chương nào cho cuộc thi đồng đội, dù sao thì ngoại trừ trượt băng đôi, những nội dung thi đấu khác đều chỉ có một suất tham dự.

"
Đối với các quốc gia có 2 hay 3 suất tham dự, hoàn toàn có thể sử dụng một tuyển thủ trong bài thi ngắn, sau đó đổi sang người khác trong trượt băng tự do, như vậy thì hành trình thi đấu sẽ không còn phải lo lắng, hơn nữa những quốc gia có suất tham dự đầy đủ thì thực lực cũng khá mạnh.

Nếu như Thôn Thỏ tham gia thi đấu đồng đội, thật ngại quá, khả năng vận động viên phải tập luyện xong bài thi ngắn và trượt tự do của đồng đội, rồi lại tiếp tục chiến đấu phần thi cá nhân, áp lực quá lớn, còn không bằng vẩy nước tại thi đấu đồng đội, sau đó cố gắng hết sức thi đấu cá nhân.

Nhưng tình huống năm nay không giống, trượt băng đôi và đơn nam Thôn Thỏ đều là kín suất tham dự, khiêu vũ trên băng và đơn nữ tuy lép vế, nhưng dù gì thì cũng nằm trong số 15 tuyển thủ hàng đầu thế giới, điều này có thể thao túng được nhiều thứ.

Tôn Thiên ho khan một tiếng: "Ý của cấp trên là, các bạn có thể vào chung kết là được rồi, cũng chính là cố gắng ở bài thi ngắn một chút, phấn đấu xếp hạng thứ năm, nếu như các bạn đứng lên bục thì càng tốt, như vậy thì khiêu vũ trên băng cũng coi như một bước đột phá lịch sử.

"
Nhóm tuyển thủ khiêu vũ trên băng của Thôn Thỏ chưa bao giờ nhận được huy chương Olympic thiếu chút nữa vì câu này mà rơi nước mắt.

Đơn nữ Mễ Viên Viên ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm với trình độ này của mình, muốn có huy chương tại Olympic, xem ra chỉ có thể trông chờ vào việc thi đấu đồng đội, dù sao thì thi đấu đồng đội cũng có hy vọng bay cao, thi đấu cá nhân thì! Thôi, bỏ đi.

Trương Giác không có hứng thú với việc này, cậu chỉ biết mình ngoại trừ thi đấu solo thì còn phải thi đấu đồng đội nữa, ai ngờ lúc này Tôn Thiên gọi tên của cậu.

"Trương Giác, con làm đội trưởng của thi đấu đồng đội.

"
Trương Giác ngạc nhiên, chỉ chỉ chính mình: "Con?"
Tôn Thiên chỉ vào cậu: "Đúng, con.

"
"Yên tâm, chức trách của vị trí này không nặng, chỉ có 5 đội đứng đầu trong bài thi ngắn, trong vòng 10 phút kể từ khi xác nhận vào chung kết, đem danh sách thành viên trượt băng tự do đã được xác định giao cho ban tổ chức mà thôi.

"
Còn về việc Thôn Thỏ có vào được trận chung kết hay không, một là xem biểu hiện của tuyển thủ, hai là xem đối thủ có mất sai lầm không, đây được coi là vấn đề siêu hình, mà trong đội có một Trương Giác, Tôn Thiên cũng không hy vọng thi đấu đồng đội Thôn Thỏ sẽ gặp may mắn, để Trương Giác làm đội trưởng, chỉ là cảm thấy được cậu có thành tích tốt nhất trong giải đấu, danh tiếng quốc tế cao nhất, cái đầu cao nhất, ngoại hình đẹp nhất, thoạt nhìn có thể chống đỡ mà thôi.

Nghe xong lời giải thích của Tôn Thiên, Trương Giác có chút ưu thương: "Ngài nói giống như con chỉ là cái mặt hàng trưng bày.

"
Tôn Thiên: "Thì con vốn là vậy mà.

"
Con chính là hàng trưng bày, ai bảo thằng nhóc con đẹp mắt nhất!
Mọi người nghe vậy đều cười ha hả, bên trong phòng hội nghị tràn ra một biển tiếng cười.

Do đó, Trương Giác cứ như vậy trở thành đội trưởng đội trượt băng nghệ thuật đồng đội đầu tiên của Thôn Thỏ tại Thế vận hội mùa đông.

Sau đó Tôn Thiên nói tiếp: "Lễ khai mạc Thế vận hội mùa đông Sochi là vào ngày 7 tháng 2, nhưng trận đầu của thi đấu đồng đội, cũng chính là chương trình ngắn đơn nam, sẽ bắt đầu vào ngày 6 tháng 2.

"
"Bọn nhỏ, các con sớm xuất phát đến Sochi đi.

"
Tôn Thiên ho khan một tiếng: "Bây giờ, giám đốc Bạch sẽ nói với mọi người vài lời, có một số bài học tư tưởng lúc đầu định là khi cùng nhau xuất phát sẽ giảng giải cho các bạn, nhưng nếu bên trượt băng nghệ thuật phải đi trước, giám đốc Bạch sẽ cho các bạn bài học trước.

"
Một người đàn ông khiến Trương Giác thoạt nhìn quen mắt khó giải thích được đi đến vị trí chủ vị, hắn gõ lên bàn, dùng một loại ngữ khí khiến tâm lý của các bạn nhỏ run rẩy bắt đầu lên lớp.

Mặc dù Thế vận hội là sự kiện quy tụ của những vận động viên tầm cỡ, sau vô số những người trẻ tuổi có ngoại hình đẹp thì sẽ có một màn đêm nóng rát, mà vận động viên Thôn Thỏ chúng ta chưa bao giờ là những người xằng bậy, cho nên kính xin các vị trẻ tuổi chú ý vấn đề tác phong cá nhân.


Mang những chiếc áo mưa từ làng Olympic về làm kỹ niệm, thậm chí đi tặng cũng không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không cho xằng bậy! Toàn bộ bé ngoan vị thành niên nghe huấn luyện viên nói, không cho phép chạy theo bất cứ lời dụ dỗ của tay chơi nước ngoài, những người trưởng thành càng phải coi trong chính mình, làm gương tốt cho nhóm đàn em!
Trương Giác tổng kết lại lời nói của giám đốc Bạch: Dám làm loạn, các người phải chết chắc.

Ngày 3 tháng 2 năm 2014, chỉ hai ngày trôi qua sau Tết âm lịch, Trương Giác mặc đồng phục của đoàn đại biểu Thôn Thỏ, ngồi ở sân bay Bắc Kinh, cùng với đám bạn của mình chờ lên máy bay, gần đó có vài người đi qua chụp ảnh, hưng phấn chỉ vào bọn họ nói "Họ là những vận động viên sẽ tham gia Thế vận hội!"
Đồng phục của đoàn đại biểu Thôn Thỏ cho Thế vận hội mùa đông lần này là trang phục vải bông màu đỏ, chỉ có cổ áo là màu vàng, thoạt nhìn giống như cà chua bọc trong quả trứng, thoạt nhìn quái quái đáng yêu, hơn nữa tôn lên khí sắc, Trương Giác vốn là được nuôi đến làn da trắng nõn long lanh, mặc bộ quần áo này vào càng trở nên da dẻ hồng hào tươi sáng.

Nghe đâu bởi vì cậu quá đẹp trai, cho nên cấp trên thiếu chút nữa để cậu cầm cờ cho đoàn đại biểu, nhưng mà xét thấy Trương Giác chưa từng tham gia Olympic, tư lịch cũng thấp, cuối cùng vẫn là đổi thành vị lão tướng trượt băng tốc độ là anh em của Trương Tuấn Bảo cầm cờ.

Trương Tuấn Bảo ngồi ở bên cạnh cũng mặt mày hồng hào, trong lồng ngực ôm một thùng mì ăn liền, đây là Thẩm Lưu nói cho bọn họ biết, đi thi đấu ở nước ngoài hẳn là sẽ không được ăn ngon, hơn nữa cũng không thể đảm bảo tính an toàn của nguyên liệu nấu ăn, cho nên các công ty ở Nhật Bản như Ajinomoto sẽ thiết lập các trạm hỗ trợ gần làng Olympic, cung cấp cho các vận động viên những thực phẩm an toàn và ngon miệng.

Còn vè phần Thôn Thỏ bên này, các vận động viên có kinh nghiệm tham gia Thế vận hội sẽ mang theo mì gói hay là đồ ăn vặt, bên phía đội bóng bàn còn có những huấn luyện viên từng là nhà vô địch Olympic tích cực làm công tác hậu cần cho các vận động viên, khi vận động viên thi đấu trở về, huấn luyện viên bị đám huy chương vàng nhiều đến mức hù chết này sẽ đích thân cầm những quả dưa chuột, nấu súp cà chua trứng hay những thứ tương tự bước tới đút tận miệng.

Không chỉ Trương Tuấn Bảo mang theo đồ ăn vặt, ngay cả huấn luyện viên Lộc cũng cõng theo một bao bánh quy, trong ba lô của Thẩm Lưu thì hết một nửa là mù tạt Ô Giang.

Bọn họ thoạt nhìn đều có tâm tình rất tốt, rõ ràng đều là những người đàn ông tuổi không nhỏ nữa, thế nhưng lại rất hưng phấn.

Thẩm Lưu: "Không ngờ thật đó, trong đời tôi lại có cơ hội thứ hai đến Olympic, giờ đến đó với tư cách là huấn luyện viên.

"
Trương Tuấn Bảo vỗ cái đùi lớn: "Đúng đó, mấy năm trước tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tôi đưa đám học trò tham gia Thế vận hội.

"
Hiếm thấy trên khuôn mặt của huấn luyện viên Lộc mang theo nụ cười: "Chẳng phải lão đây cũng vậy sao? Làm vận động viên, làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, lão xưa nay cũng chưa bao giờ đến đấu trường Olympic, bây giờ đã hơn 70 tuổi rồi, thế nhưng lại lấy được một tấm vé vào cửa Olympic.

"
Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trong mắt Trương Giác thoáng hiện lên ý cười.

Cậu đột nhiên nhớ đến khi quyết định tham gia trượt băng nghệ thuật, chính mình không hề có hứng thú gì với bộ môn này, chỉ là muốn mang ông cậu đến đấu trường lớn hơn, khiến cho cả thế giới nhìn thấy tài năng của ông cậu trong vai trò là huấn luyện viên.

Kết quả là cho đến bây giờ, bọn họ chuẩn bị khiêu chiến đấu trưởng lớn nhất, mà Trương Giác cũng triệt để toàn tâm toàn ý cho trượt băng nghệ thuật.

Didi, điện thoại của cậu vang lên, là cuộc gọi video.

Trong màn hình, Tần Tuyết Quân hỏi: "Em chuẩn bị lên máy bay sao?"
Trương Giác: "Ừm, bây giờ anh không ở nhà à?"
Thanh niên mắt xám trả lời: "Anh về Đông Bắc ăn Tết, hiện tại đang qua nhà em làm khách đây.

"
Hắn quay người nâng một bé hamster nho nhỏ lên: "Vậy anh và Saori chúc em võ vận hưng thịnh nha.

"
Bộ lông mềm mại hiện ra ánh sáng lộng lẫy, đôi mắt nhỏ đen láy, đôi tai tròn xoe cử động, không phải là con gái ruột Trương Giác, nữ sĩ Trương Saori sao?
Trương Giác mở to hai mắt, đột nhiên không nói lên lời.

Khi khuôn mặt của Tần Tuyết Quân lộ vẻ khó hiểu, Trương Giác đột nhiên hung hăng hôn màn hình một cái.

Đôi môi hồng hào in trên ống kính, thoạt nhìn rất mềm mại ngọt ngào, khiến trái tim Tần Tuyết Quân khó giải thích được đập loạn nhịp.

Trương Giác nâng điện thoại di động, vẻ mặt khát vọng, giọng nói ngậm lấy vạn ngàn nhu tình ‌.

"Saori, ba ba nhớ con, con có nhớ ba ba không? Ba ba sẽ đến Sochi tham gia Thế vận hội, con chờ ba ba mang huy chương Olympic về nha nha balabala! "
Nhắc tới cũng kỳ lạ, khi Trương Giác ở trong trại huấn luyện, trong đầu cậu chỉ nghĩ về làm sao để cải thiện bản thân, khi đó cậu đã coi mình đã khắc phục được những ngày tháng không có Saori, nhưng mới vừa rồi, cậu chỉ cần nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn lông xù xù của đứa nhỏ, cảm xúc nhớ nhung mãnh liệt lập tức tràn vào lòng.

-
Tiểu kịch trường
Trương Giác sau khi cao lên có biến thành mỹ nam tử cao lãnh không?
Đáp: Chỉ có bề ngoài thoạt nhìn cao lãnh mà thôi.

Tính tình của cá sấu nhỏ Đông Bắc vẫn chưa từng thay đổi.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội, truyện Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội, đọc truyện Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội, Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội full, Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top