Truyền Kiếm

Chương 200: Chương 197: Bóng Hình


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Truyền Kiếm

“Ngươi nói kẻ bí ẩn đã đánh chết phó môn chủ Nghiêm Bình của Vạn Kiếm Môn, đánh môn chủ Ô Phong của Vạn Kiếm môn bị thương nặng. Hơn nữa, còn đoạt kiếm thuyền Phi Vũ của Vạn Kiếm Môn và một bức kiếm đồ tam giai kia chính là Mạc Vấn ?” Nét mặt Phí Hồng đầy vẻ kinh dị: “Việc này sao có thể xảy ra? Hắn dù chuyển sang tu luyện Mệnh Nguyên cũng không thể có thực lực đó chứ ? Cho dù nói như thế nào đi nữa thì Nghiêm Bình và Ô Phong cũng có tu vị cảnh giới Kiếm Cương viên mãn. Còn nữa, Ô Phong đã lĩnh ngộ sơ bộ hình thái ban đầu của kiếm ý, Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn bình thường không phải là đối thủ của hắn."

Đinh Hàn lắc nhẹ đầu: “Ngươi đừng có quên, Sát Lục Kiếm Ý của Mạc Vấn cảnh giới không yếu hơn so với Thái Tôn sư đệ, thêm nữa hắn lại có Canh Kim Huyền Cương Kiếm Tý có thể phóng ra kiếm khí Canh Kim Huyền Cương. Sau khi được bổ sung thêm Sát Lục Kiếm Ý thì lực công kích đã vượt xa công kích của Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn bình thường.”

Liêu Nguyên cười nhẹ một tiếng, không nói gì. Không phải là yếu hơn so với lão, mà là so với lão còn mạnh hơn nhiều ! Sát Lục Kiếm Ý viên mãn, hình thức ban đầu của Kiếm Hồn! Còn nữa, nhìn tuổi của hắn xem, đây căn bản là không phải là một việc bình thường. Một người cho dù thiên tài tuyệt thế cũng không có khả năng tiến xa trên con đường lĩnh ngộ kiếm ý trong thời gian ngắn như vậy được. Chỉ có hai khả năng xuất hiện tình huống này. Một là, hắn đã bị một kẻ ngưng tụ ra kiếm hồn đoạt xá, hai là kiếp này của hắn là do một vị đại năng viễn cổ chuyển thế trọng sinh.!

“Trên người cái tên Mạc Vấn này xem ra có rất nhiều bí mật đó.” Phí Hồng cảm thán, sau đó lại tiếp tục nói thêm: “Nhưng mà người này lại tu luyện Mệnh Nguyên, tuổi thọ ngắn ngủi, mặc dù cường thịnh những cũng chỉ được vài năm hào quang mà thôi. Thái Tôn sư đệ, vì sao đệ lại để ý đến người này thế? Chẳng lẽ vì khả năng luyện đan? Linh đan hắn chế luyện được mặc dù rất quý, nhưng chẳng qua chỉ là linh đan nhất giai, rất nhiều năm nữa mới phát huy tác dụng, đối với việc cải thiện tình trạng của kiếm tông chúng ta hiện tại cũng không lớn.”

Liêu Nguyên nhẹ nhàng nói: “Hai vị sư huynh không cần lo ngại, ta tự có chủ kiến với việc của Mạc Vấn, hai người về trước đi.”

Đinh Hàn và Phí Hồng liếc nhìn nhau, sau đó cùng lui ra ngoài.

Liêu Nguyên nhìn bóng lưng hai người biến mất, ánh mắt sâu sắc như nhìn thấu mọi việc: “Vì cái gì sao ? Vì tương lai Thiên Trì Kiếm Tông của chúng ta đó …”

Liêu Nguyên nhớ về hai mươi ba năm trước, khi mình đột phá thất bại, lúc linh hồn mất phương hướng, một tiếng khóc nỉ non của một đứa bé đã kéo lão ra khỏi vòng Luân Hồi . Ngay lúc đó, lão thấy được một bóng người toàn thân phát ra ánh sáng bạc chiếu rọi cả thể giới. Tia chớp vàng kim dưới chân người kia biến thành Lôi Long, con ngươi đen tuyền giống như đường thông đến địa ngục, dường như có thể cắn nuốt mọi vật trên thế gian. Thời gian bóng người đó xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, Liêu Nguyên thậm chí cũng không chắc là người đó có từng hiện ra hay không. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, linh hồn của lão thiếu chút nữa đã vỡ tan, loại cấp độ uy áp này vượt qua hạn chế của không gian và thời gian! Lúc đó, lão không biết người kia là ai, cũng không biết người ấy đã từng tồn tại hay là sắp xuất hiện trong tương lai. Nhưng sau đó lão lập tức thấy được một đứa bé, không ngờ nó được sinh ra ở nước Triệu trong một sơn trang bình thường cửa người thường. Kiếm mạch trời sinh trên thân thể đứa bé này làm cho nguyên khí trong trời đất sinh ra Tiên Thiên Chi Tượng. Tuy thời gian diễn ra rất ngắn nhưng lại giúp lão hiểu rõ mấu chốt của cảnh giới Kiếm Nguyên, giúp lão bước qua được ngưỡng cửa hẹp suýt chút nữa đã khiến lão thân tử đạo vong kia, thành công tiến cấp lên Kiếm Nguyên.

Lúc đó, hắn vô cùng cảm kích đứa bé kia, việc đầu tiên sau khi củng cố tu vi là lão muốn mang đứa bé đó thu làm đệ tử. Đáng tiếc, cấp độ của lão không thể chữa trị được khiếm khuyết tàn mạch bẩm sinh này. Đứa bé này chắc chắn sẽ chết trẻ. Quá thất vọng, lão để lại một luồng Kiếm Nguyên. Những tưởng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại, không nghĩ tới lại gặp nhau ở sơn môn của Kiếm tông Thiên Trì. Đứa bé ngày đó giờ đã trưởng thành. Sau khi thấy dáng vẻ lúc trưởng thành của Mạc Vấn, bóng người cực kỳ mơ hồ trong trí nhớ đột nhiên trở nên rõ ràng, không ngờ hai người lại giống nhau như đúc.

Trong một lúc, Liêu Nguyên ngay lập tức đưa ra quyết định, nhất định phải giữ lấy người này! Không tiếc bất cứ giá nào! Dù cho không có cách nào giữ lấy cũng phải tận sức duy trì quan hệ hảo hữu, tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch! Dù có nói suy nghĩ của lão thực dụng như con buôn thì lão cũng chấp nhận điều đó!

“Ngươi … rốt cuộc là ai?”

Liêu Nguyên thì thào tự nói với mình. Lão gần như đã khẳng định, Mạc Vấn nhất định là một vị đại năng vẫn lạc từ thời Thái Cổ chuyển thế. Về phần cấp độ của vị đại năng đó thì lão không dám đoán mò, chỉ dựa vào một cái bóng dáng không hoàn chỉnh đã có thể làm linh hồn lão suýt chút nữa tan vỡ. Loại nhân vật này đã vượt qua phạm trù của hiểu biết người thường.

oOo

“Oành!”

Một cái xác yêu thú như một ngọn núi rơi mạnh xuống quảng trường phía trước Phi Tuyết Điện. Bốn phía quảng trường ngay lập tức xuất hiện những vết rạn nứt .

Những Linh Kiếm Sư trong quảng trường đều hít một hơi khí lạnh.

“Băng Tuyết Bạo Hùng ! Yêu thú nhị giai trung vị !”

“Ai lại khủng khiếp như thế, lại có thể chém giết yêu thú cỡ này ?”

“Cái gì ? Là Nhị sư huynh! Quả nhiên không thẹn là đệ tử chân truyền đệ nhị trong Thiên Trì Kiếm Tông của chúng ta. Đến cả Băng Tuyết Bạo Hùng cũng có thể giết!”

Một bóng người gầy gò bên dưới xác yêu thú chui ra. Nhìn thân thể gây gò hết sức ốm yếu bên trên, nếu không đứng trên cái đầu cao ngất của xác yêu thú, nếu không chú ý, thật sự là không phát hiện được.

Vài đạo kiếm quang từ trên không phía xa lướt tới, hạ xuống phía trước xác con gấu lớn, hiện ra thân hình hai gã đệ tử nội môn: Lưu Duệ, La Lưu Băng.

“Nhị sư huynh!”

“Bái kiến Nhị sư huynh!”

Bóng người gầy gò kia quay sang nhìn nhóm người vừa đến, cười ha ha: “Mọi người đã đến rồi sao, mấy tháng không gặp, không biết có tiến triển gì không. Đợi ta trả xong nhiệm vụ lần này rồi sẽ kiểm tra xem trình độ của hai đệ hiện giờ đã ra sao rồi.”

Sắc mặt nhóm người Lưu Duệ lấp tức tái đi. Nhưng cuối cùng vẫn là Lưu Duệ nhanh nhạy, gã cuống quýt lấy ra một bình ngọc, mang đến trước mặt vị sư huynh gầy gò kia: “Nhị sư huynh, huynh đừng vội, trước tiên hay nếm thử linh đan này xem thế nào.”

Thạch Trung Thiên tiện tay nhận lấy, mở ra, ngửi thoáng qua một cái: “Thứ này là linh đan gì thế? Hình như là ta chưa từng nhìn thấy, Linh Đan Điện mới tìm ra sao? Nhìn linh lực dao động hình như mới chỉ là linh đan nhất giai.”

“Huynh nếm thử rồi sẽ biết.” Lưu Duệ ân cần thúc giục.

Thạch Trung Hiên cũng không khách khí, trực tiếp lấy một viên ra ăn. Chỉ sau hai nhịp thở, gã bỗng sững người, ánh mắt dần trở nên ngơ ngẩn, như đã nhận ra điều gì đấy. Trong giây lát, gã đưa bình ngọc lên trước miệng, ngẩng cổ lên rồi đổ toàn bộ vào trong cái miệng rộng rồi nhai rào rạo, khuôn mặt lại còn lộ ra vẻ đắc ý.

Nhóm sư đệ, sư muội của gã đứng cạnh đó nhìn thấy cảnh này mà choáng váng. Lưu Duệ như đang nhỏ máu trong lòng. Một lọ mười viên Thiên Thủy Uẩn Linh Đan. Một trăm chín mươi điểm cống hiến đó! Vậy mà bị Nhị sư huynh một ngụm ăn hết !

Quơ quơ bình ngọc trống rỗng, ánh mắt sáng quắc của Thạch Trung Thiên nhìn chằm chằm vào Lưu Duệ: “Còn không?”

Lưu Duệ cười xòa: “Nhị sư huynh, loại linh đan này còn khá nhiều. Đây là linh đan cung ứng cho đệ tử nội môn một tháng trước. Một tháng huynh được nhận ba trăm viên, tất cả đều lấy ở Linh Đan Điện, huynh có thể lãnh bất cứ lúc nào.”

“Tốt! Ta đi trả nhiệm vụ trước!” Thạch Trung Thiên nâng cái xác gấu to như ngọn núi lên một cái rồi lập tức phóng về phía đại điện. Âm thanh từ xa truyền đến: “Đợi ta lãnh đan dược xong sẽ tìm các đệ luyện tập, chờ nhé!”

Nhóm người Lưu Duệ lảo chợt cảm thấy choáng váng đầu óc.

Vẻ mặt Lưu Duệ đầy nét cầu xin, gã hô lên: “Sư huynh! Kiếm tông Thiên Trì của chúng ta tháng trước có tiếp nhận một vị trưỡng lão khách khanh nội môn, thực lực có lẽ rất mạnh. Hắn đã đi qua được bốn trăm chín mưới tám bậc Vấn Tâm Thiên Lộ. Hắn đang ở Thanh Y Động, Phiêu Vân Phong, nếu không có việc gì thì huynh có thể tìm hắn luyện tập một lần !”

Nhìn cái xác gấu khổng lồ biến mất sau cánh cửa đại điện, Lưu Duệ thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Tiểu Lục, việc này có được không đó?” Tô Yến với vẻ mặt lo sợ nói.

Lưu Duệ vỗ ngực: “Yên tâm đi, Nhị sư huynh rất si mê kiếm đạo, có đối thủ tốt như thế nhất định không bỏ qua. Chúng ta sau này có thể an tâm ngủ ngon rồi.”

“Các ngươi đoán xem Nhị sư huynh có thể thắng được vị trưởng lão họ Mạc kia hay không ?” Người nhỏ nhất trong bọn, Thất sư đệ Lưu Vũ tò mò hỏi.

Vẻ mặt La Lưu Băng lạnh lùng: “Nhị sư huynh chắc chắn thua.”

Lưu Duệ nét mặt ngập tràn đồng cảm gật nhẹ đầu, nghĩ đến Sát Lục Kiếm Ý bộc phát dữ dội trên Vấn Tâm Thiên Lộ ngày đó, gã không tự chủ được rùng mình một cái. Phải xin lỗi Nhị sư huynh rồi, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, đành phải để huynh … Mặc niệm.

oOo

Oành!

Một tiếng nổ cực lớn bên ngoài Thanh Y Động truyền đến, một tầng gợn sóng trong suốt tỏa mấy trăm trượng trong không trung.

Lăng Tuyết Nhi đang luyện tập kiếm quyết Trường Thanh bị dọa cho đến giật mình, nhìn lên gợn sóng chập chờn bất định trên bầu trời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Tại hạ là đệ tử chân truyền của Thiên Trì Kiếm Tông, Thạch Trung Thiên! Nghe nói kiếm đạo của Mạc tiền bối tinh thâm, muốn thỉnh tiền bối luận bàn, kính xin tiền bối chỉ giáo!” Một giọng nói to như tiếng sấm vang vọng trời đất.

“Không tốt! Cái tên sát tinh lại đến nữa rồi!”

“Chuồn mau!”

Mấy luồng kiếm quang theo các hướng khác nhau trên Phiêu Vân Phong vội vã bay đi. Nhưng bay ra được một đoạn thì chợt bừng tỉnh, cái tên ma đầu kia không phải đến tìm mình. Vẻ mặt bọn hắn đầy hậm hực và xấu hổ, quay đầu bay trở lại. Toàn bộ đám khách khanh trưởng lão nội môn kia đều đã từng hưởng thụ sự tra tấn độc ác của Thạch Trung Thiên.

“Ha ha, thì ra là khiêu chiến vị tân trưỡng lão, vị trưởng lão họ Mạc gặp nạn rồi.” Một tên trưỡng lão hách khanh nội môn có chút hả hê nói.

“Hừ! Chỉ sợ Thạch ma đầu đá trúng cửa sắt rồi, vị trưởng lão họ Mạc kia không phải là người bình thường. Cái tên tu vị Kiếm Cương sơ kỳ kia có kiếm ý sơ thành kia xem ra vẫn chưa đủ.”

“Đúng đó, cuối cùng đã tìm được một người có thể áp chế Thạch ma đầu, từ nay về sau cuộc sống của chúng ta khá khẩm hơn rồi.”

Thạch Trung Thiên đứng trên phi kiếm, lơ lửng trên kiếm trận hộ sơn của Thanh Y Động, gã lớn tiếng gào thét: “Mời tiền bối chỉ giáo!”

Thân người gã ước chừng chỉ cao hơn một mét sáu, gầy gò đến mức làm cho người khác có cảm giác lo lắng cho gã. Nhưng cái thân thể ốm yếu đó lại có thể rống lên thứ âm thanh cách đó vài dặm vẫn nghe rõ!

Đại Hôi không thể chịu được tiếng ồn này, nó cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích. Nó leo ra khỏi cái ổ nhỏ của mình , hướng về bầu trời gào thét, đè bạt âm thanh của Thạch Trung Thiên.

Vào thời điểm một người một thú cách không giằng co, Lăng Tuyết Nhi hoảng hốt chạy vào động phủ.

“Đại nhân, không tốt rồi, có người đánh đến tận cửa rồi!”

Lúc này Mạc Vấn đang khống chế một ngọn lửa bạc tinh luyện dược lực của dược liệu, nghe vậy thì nhíu mày, tức giận nói: “Ta nghe được rồi, không cần để ý đến hắn.”

Lăng Tuyết Nhi mở trừng trừng hai mắt, thấy Mạc Vấn không để ý đến lời nói của nàng, dạ một tiếng rồi sau đó rầu rĩ ra khỏi động phủ.

Ầm ầm!

Bầu trời gợn sóng kích liệt, linh quang bắn ra bốn phía, nhưng Thạch Trung Thiên lại không nhận được kết quả như ý muốn. Gã tụ sức, chém một kiếm thật kinh khủng xuống cấm chế hộ sơn bên dưới.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Trên toàn bộ đỉnh Phiêu Vân, kiếm khí tung hoành, từng luồng ánh sáng kiếm màu vàng đất mạnh mẽ chém xuống, làm cấm chế bên trên Thanh Y Động rung động không ngớt. Nhưng khoảng cách đến việc cấm trận bị phá hủy còn rất xa.

Đại Hôi ngẩng cổ lên rống mấy tiếng, không thấy có phản ứng lại, nó cũng không còn hứng thú, liền quay lại bên trong hang động ngủ khì. Ở đó, còn một lượng lớn khoáng thạch thuộc tính Kim nhị giai. Đây chính là một món ngon trong đời, không thể lãng phí được.

Đám trưởng lão khách khanh vây quanh bên ngoài xem náo nhiệt cũng choáng váng mặt mày. Tất cả đều không nghĩ tới cái kết quả này, Mạc trưởng lão căn bản là không thèm tiếp!

“Đây là kiếm trận gì? Dưới công kích của Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ có ẩn chứa kiếm ý mà lại không có chút dấu hiệu hư hỏng nào!”

“Ánh sáng cấm chế hiện lên màu đen, linh lực thuộc tính Thủy, chắc đây là một kiếm trận hệ Thủy. Nhìn từ phẩm chất cấm quang này, có thể nói ít nhất kiếm trận này cũng trên nhị giai thượng phẩm, rất có thể là nhị giai tuyệt phẩm!”

“Chà ! Mạc trưởng lão này rốt cuộc là người như thế nào đây ? Vung tay cũng thật rộng rãi !”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Truyền Kiếm, truyện Truyền Kiếm, đọc truyện Truyền Kiếm, Truyền Kiếm full, Truyền Kiếm chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top