Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 925: Hống đại ca hóa thành hình người!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Hừ!"

Tiếng hừ lạnh từ hư vô, đánh nát linh áp đè chặt Mộ Thần, khiến hắn nhẹ nhõm hẳn.

Mộ Khinh Ca lập tức nhét đan dược vào miệng Mộ Thần, kéo hắn ra sau mình.

"Nha đầu, còn không mau để ta ra!" Thanh âm Hống vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.

Tiếng hừ lạnh vừa vang lên, không phải nó thì còn có thể là ai?

"Là kẻ nào!" Mộ Thiên Âm lạnh giọng hỏi, ánh mắt lãnh lệ tràn ngập đề phòng.

Tiếng hừ đột ngột khiến ba tên thuộc hạ thu hồi biểu tình trào phúng, đánh giá khắp nơi. Có thể chấn vỡ linh áp của bọn chúng, tuyệt đối không phải cao thủ bình thường.

Chỉ là trong phiến không gian này, dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị ép xuống Kim cảnh tầng sáu, cho nên bọn hắn không quá lo lắng.

Mộ Khinh Ca vung tay lên, một con thỏ xuẩn manh xuất hiện trên cánh đồng tuyết,

Bộ lông tuyết trắng, chỉ có hai lỗ tai là màu đen, tròng mắt cũng không giống con thỏ bình thường, mà giống như ngọn lửa kim sắc cháy hừng hực. Nó vừa xuất hiện, khiến người ở hai bên đều sửng sốt.

Ba người Mộ Thiên Âm nhìn Mộ Khinh Ca phất tay thả ra một con thỏ, lập tức cười ha hả trào phúng.

Mấy con dế nhũi Trung Cổ Giới đến đây để gây hài sao?

Ngay cả Mộ Thần và Mộ Bằng cũng không rõ lắm vì sao Mộ Khinh Ca lại thả thỏ ra.

Nguyên Nguyên biết Hống thì nở nụ cười sâu xa, như muốn chờ xem trò hay.

"Hống!" Đột nhiên, tròng mắt Mộ Thiên Âm co rụt lại, sắc mặt đại biến.

Hắn nhận ra thân phận thật sự của con thỏ ngốc này.

Hống!

Cư nhiên là Hống!

Ba người đi theo Mộ Thiên Âm nghe vậy cứng đờ mặt, biểu tình trở nên cực kỳ khó coi. Trừng to mắt nhìn con thỏ ngồi xổm bên cạnh Mộ Khinh Ca, trong lòng không thể nào tin tưởng lời Thiếu chủ bọn chúng nói là thật.

"Tiểu tử, không nhìn ra ngươi mới chỉ trăm tuổi mà đã có thể liếc mắt là nhìn thấu thân phận bản tôn." Con thỏ phun tiếng người khiến bên Mộ Thiên Âm càng hoảng sợ.

"Trăm tuổi!" Mộ Khinh Ca cả kinh, nàng không nghĩ tới cái người giằng co với nàng đã trăm tuổi rồi.

Đột nhiên, quanh thân con thỏ tỏa ra kim quang chói mắt.

Kim quang dần bị sương khói màu tím đen thay thế.

Làn sương khói kia bao hàm sự thô bạo, lãnh khốc, thị huyết, khiến người ta không rét mà run, không khỏi lui về sau vài bước.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ không nhúc nhích, tròng mắt thanh thấu nhìn Hống chằm chằm.

Dần dần sương khói nhạt đi, con thỏ vốn ngồi xổm trên cánh đồng tuyết lại biến mất không thấy, hóa thành một người!

Hắn vừa xuất hiện, bên Mộ Thiên Âm không khỏi lui về sau hai bước, ánh mắt âm lãnh.

Mộ Khinh Ca chậm rãi dò xét, người này hình thể cường tráng cao lớn trông cực dữ dằn. Khoác lên y phục trường bào lông cừu màu đen, đằng trước hở ra cơ ngực rắn chắc. Phía trước đeo chuỗi dây xương, trang sức là đầu rồng đã bị luyện hóa.

Trên cổ hắn bị đeo chặt vòng vàng phiếm kim sắc nhàn nhạt.

Tóc dài xõa tung tùy ý rối loạn, mang khí chất cuồng dã không kiềm chế. Mà mặt hắn...

Khi Mộ Khinh Ca dời sang nhìn mặt hắn, tròng mắt không khỏi khiếp sợ. Nghiêm túc mà nói, đây là một gương mặt đẹp.

Ngũ quan nét mặt cương nghị, mười phần dã tính.

Nhưng mà...

Trên mặt hắn khắc hình xăm chiếm hết một phần ba, cản hết mặt mũi hắn. Hình xăm lan tràn từ môi đến bên tai, khiến hắn càng thêm dữ tợn và khủ.ng bố.

"Vì sao phải xăm mặt?" Mộ Khinh Ca thấy hoang mang.

Nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi.

Hống cười lạnh, cong môi khiến gương mặt hắn càng thêm kh.ủng bố: "Mấy tên tiểu bối tới từ đại lục Thần Ma các ngươi, cư nhiên dám làm càn trước mặt bản tôn!"

Hắn vừa nói ra lời này, lập tức khiến ba người Mộ Thiên Âm kinh tủng.

Bọn họ ở đại lục Thần Ma, làm sao mà không nghe đến đại danh Hống?

Vị này chính là tổ tông của mọi hung thú, chuyên thích ăn não rồng mà!

Phản ứng của bọn hắn khiến mấy người Mộ Thần buông lỏng. Tuy bọn họ không biết Hống là ai, cũng không rõ vì sao hắn xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca, nhưng trông hắn rất có bản lĩnh, có thể kinh sợ đám người này.

Chỉ có Khương Ly, nàng tiến lên truyền âm cho Mộ Khinh Ca: "Gia hỏa này đáng tin chứ?"

Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, Hống là lá bài tẩy lớn nhất của nàng, còn về việc không đáng tin... Ha hả, nàng không chắc lắm.

"Còn không mau cút đi! Bản tôn nhìn các ngươi chướng mắt, ở lại là muốn dâng đầu cho bản tôn à?" Hống đứng cuồng khốc, nghiêng mắt nhìn bốn người Mộ Thiên Âm.

Hắn rống một cái, khiến bên phía Mộ Thiên Âm lui ra sau hai bước, mất hết khí thế.

Sắc mặt Mộ Thiên Âm âm trầm đáng sợ, con mắt lãnh lệ lập lòe không cam lòng.

Đột nhiên hắn nở nụ cười lạnh lùng, tiếng cười mang theo vài phần điên cuồng: "Tôn giả, nếu ở đây là Thần Ma đại lục, có lẽ lời ngươi nói sẽ khiến ta lập tức đi ngay. Nhưng đừng quên, nơi này không phải Thần Ma đại lục. Cho dù ngươi là tôn giả, nhưng ở đây cũng chỉ có thể phát huy thực lực Kim cảnh tầng sáu. Một khi đã vậy, ta vì sao phải sợ ngươi?"

Nói xong, mắt hắn chiết xạ quang mang sắc lạnh, ẩn chứa nồng đậm sát ý.

Bên phía Mộ Khinh Ca trầm hẳn xuống. Trong đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca không ngừng thay đổi gì đó.

Mà người bên phía hắn lại như được cổ vũ, lập tức dâng lại khí thế, không còn sợ hãi như trước.

Mộ Thiên Âm lại tiếp tục nói: "Hiện giờ bên phía các ngươi cùng lắm chỉ có một vị Kim cảnh tầng sáu. Kẻ còn lại..." Hắn lãnh lệ đảo qua, cười lạnh ra tiếng: "Đều khó coi. Mà bên ta lại có tận bốn Kim cảnh tầng sáu, vì sao ta phải lui? Ngược lại là tôn giả, Thiên Âm kính trọng đại danh tôn giả, xin khuyên tôn giả một câu, chớ có đạp vào vũng nước đục này. Nếu có hứng thì có thể đứng bên cạnh xem diễn, đợi ta xử lý xong đám hề nhảy nhót, sau khi trở về đại lục Thần Ma, Thiên Âm sẽ chiêu đãi tôn giả, cùng uống rượu thâu đêm với tôn giả, thế nào?"

"Bên đại lục Thần Ma chọn người thừa kế, cũng không phải người dễ đối phó." Mộ Bằng than nhẹ bên cạnh Mộ Thần.

Từ khi Mộ Thiên Âm xuất hiện đến bây giờ, biểu hiện bản lĩnh ra ngoài đều khiến người ta không dám khinh thường. Điều này làm cho Mộ Thần và Mộ Bằng không khỏi lo lắng thay Mộ Khinh Ca.

Hai người, một ở Trung Cổ Giới, một ở Thần Ma đại lục, chướng ngại lớn nhất chính là cảnh giới hai bên. Bọn họ không biết đối mặt với một ứng cử như vậy, Mộ Khinh Ca có thể nắm chắc thắng lợi hay không.

Hống cực kỳ ngông cuồng, coi thường nhìn Mộ Thiên Âm: "Ngươi chẳng lẽ không biết, giữa Kim cảnh tầng sáu và Kim cảnh tầng sáu cũng sẽ khác nhau một trời một vực sao? Mặc dù hiện tại thực lực bản tôn bị áp chế còn Kim cảnh tầng sáu, nhưng muốn bóp ch/ết mấy tên các ngươi vẫn dễ như trở bàn tay."

Nói xong, hắn lại lập tức truyền âm cho Mộ Khinh Ca: "Nha đầu, kẻ đối đầu với ngươi khó đối phó hơn bản tôn tưởng, sợ là ta không dọa được hắn. Nói thật cho ngươi biết, vết thương cũ của ta chưa lành, nếu đánh thật sẽ chỉ có thể chiến một tên, bảo vệ ngươi không chết. Ba tên còn lại, cũng như thuộc hạ bằng hữu của ngươi..."

Hống không nói hết, nhưng Mộ Khinh Ca hiểu.

Ý hắn là hắn chỉ có thể giữ an nguy cho nàng, đối chiến với một người. Ba người còn lại phải để cho Mộ Thần, Khương Ly, Nguyên Nguyên và Mộ Bằng đối phó!

Trong lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống, nếu đánh thật sẽ hoàn toàn không có phần thắng.

"Ồ? Tôn giả thật sự muốn nhúng tay vào?" Mộ Thiên Âm không bị Hống dọa, trái lại càng khoa trương: "Nếu ta không nhìn lầm, hẳn tôn giả đang có thương tích trong người đi."

Ánh mắt Hống lạnh xuống, thu bớt sự ngông cuồng.

Phản ứng này khiến Mộ Thiên Âm càng xác định suy đoán của mình, hắn nói: "Nếu tôn giả không bị thương, với tính tình tôn giả thì sao ở đây tốn miệng lưỡi với ta?"

Trong mắt kim sắc của Hống chớp động sát ý.

Lúc này Mộ Khinh Ca vươn tay kéo hắn sang bên cạnh, tự mình đứng ra.

"Đối thủ của ngươi là ta." Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mộ Thiên Âm, ngữ khí nhàn nhạt.

Con ngươi lãnh lệ của Mộ Thiên Âm quét tới nàng, khinh thường: "Ngươi? Một tên Ngân cảnh tầng ba cỏn con, thật là không nghĩ ra Thần Điện làm việc phế vật kiểu gì, cư nhiên không giết được ngươi."

Thần Điện quả nhiên có liên quan đến hắn!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, suy đoán trong lòng được chứng thực. Thần Điện đột nhiên phái Hề Thiên Tuyết tới gây sự với nàng, là do hắn giở trò quỷ.

Mộ Khinh Ca cười châm chọc: "Dũng khí của các hạ, ta cũng bội phục vạn phần. Mộ tộc ở Thần Ma đại lục luôn sống trong chuỗi ngày nơm nớp lo sợ, tình huống như vậy mà ngươi vẫn có thể lẻn vào Thần Đường hạ lệnh xuống Thần Điện. Chắc là Thần Điện hoài nghi mệnh lệnh thật giả nên mới không để ý tới. Nhưng không biết người bên Thần Điện có đưa nghi vấn này truyền lên trên hay không? Vì muốn chém chết đối thủ, lại không tiếc bại lộ bản thân. Cuộc giao dịch này chắc chỉ có các hạ nguyện làm."

"Hừ." Ánh mắt Mộ Thiên Âm âm trầm, đáy mắt thâm sâu phảng phất gợi lên sóng gió. Hắn hừ lạnh, càng tràn ngập sát ý nhìn Mộ Khinh Ca.

Chuyện Mộ Thiên Âm lẻn vào Thần Đường ngoại trừ sư phụ Thiên Lộc giả của hắn biết, thì không ai biết cả.

Bây giờ bị Mộ Khinh Ca chọc thủng ra, khiến ba tên thuộc hạ tức thì sửng sốt, trong lòng không khỏi sinh ra oán khí. Bọn hắn luôn ở cùng Mộ Thiên Âm, nếu bị bại lộ, cũng chả khác nào bọn hắn bị bại lộ, đến lúc đó sẽ bị hơn nửa Thần tộc truy sát.

Chủ yếu là, hắn mạo hiểm muốn trừ bỏ một người như vậy, mà người đó vẫn êm đẹp đứng ngay trước mặt đây, còn cầm được Thần Sách cuốn Trung đi.

Bọn hắn giận nhưng không dám nói gì, trong lòng mặc dù có oán khí cũng không dám biểu lộ ra, sợ bị Mộ Thiên Âm biết được.

Hai người đứng đối diện nhau, khí thế bừng bừng.

Bất kể Mộ Thiên Âm hay là Mộ Khinh Ca thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương. Chỉ giao phong trong Hàn Tấc, cũng đã coi nhau là đối thủ.

"Giết hắn! Chỉ khi giết hắn, ta mới có thể ngồi vững lên địa vị Thiếu chủ!" Mộ Thiên Âm lãnh lệ nhìn Mộ Khinh Ca, thầm nói với chính mình.

Hắn không nói ngoài miệng, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận Mộ Khinh Ca khó giải quyết hơn hắn tưởng.

Đặc biệt là lúc này rõ ràng bên hắn chiếm ưu thế, nhưng đối phương vẫn lộ vẻ vân đạm phong khinh, vinh nhục không sợ. Không hề nhút nhát, càng chẳng có hoảng loạn và sợ hãi.

Tâm trí này, đủ khiến hắn chú trọng!

Sát ý trong lòng Mộ Thiên Âm càng nặng, Mộ Khinh Ca lại đang liều mạng tự hỏi nên toàn thân trở lui thế nào. Nén hương Đại Tư Tế cho nàng bây giờ không còn dư lại bao nhiêu. Nếu không thể kịp thời thoát thỏi Mộ Thiên Âm đuổi giết, sợ rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

"Hắn chính là kiếp mà Đại Tư Tế tính ra sao?" Mộ Khinh Ca thầm nói với bản thân.

Đại Tư Tế từng nói nàng sẽ gặp một kiếp nạn liên quan đến sinh tử. Hiện giờ xem ra, có lẽ là ngày hôm nay.

Kiếp?!

Trong đôi mắt thanh thấu dấy lên ngọn lửa ý chí hừng hực.

Chẳng sợ là kiếp, nàng cũng sẽ không nhận mệnh! Càng muốn hung hăng cho "kiếp" bị thiệt nặng!

"Miệng lưỡi có hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng vô dụng, trước thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn giao Thần Sách ra. Có lẽ tâm tình ta tốt, sẽ khiến ngươi chết dễ chịu hơn." Trọng kiếm của Mộ Thiên Âm vẫn luôn chỉ thẳng Mộ Khinh Ca.

Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca cũng thời khắc sẵn sàng.

Hai người giằng co, cuộc chiến số mệnh chạm vào là nổ!

"Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi chủ động giao Thần Sách ra, hay để ta giết ngươi rồi tự mình tìm!" Mộ Thiên Âm giơ trọng kiếm lên.

Hắn vừa động, ba tên thuộc hạ cũng lập tức bày ra tư thế.

Bên phía Mộ Khinh Ca tuy thực lực không bằng, nhưng không hề luống cuống. Tương tự cũng bày ra trận thế, ngay cả Hống cũng thu liễm vẻ bất cần đời, lạnh lùng nhìn đám người Mộ Thiên Âm.

"Không giao! Có bản lĩnh, thì tự mà lấy." Mộ Khinh Ca nở nụ cười điên cuồng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi, truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi, đọc truyện Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi, Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi full, Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top