Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Vương Phong thấy sự tình thất bại, cũng vô tâm ở lâu, từ tốn nói:
- Nếu học viên Lý Vân Tiêu là thuần khiết, vậy mọi người đều trở về đi thôi.
- Trở về?
Lý Vân Tiêu cao giọng gọi, cười lạnh nói:
- Mới vừa rồi Vương lão sư còn nói kẻ trộm là một người khác, chẳng lẽ không bắt được?
Vương Phong sững sờ, lạnh lùng nói:
- Học viện lớn như vậy, hiện tại cũng không có nhân chứng cùng vật chứng, trong thời gian ngắn là khó có thể tra tìm. Chuyện này trường học sẽ xử lý.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ai nói không có nhân chứng, không phải Mạnh Côn tận mắt thấy sao. Chẳng lẽ Mạnh Côn nói là giả? Vậy ta thật hoài nghi chủ nhân của con chó này Lam Phi là chủ sử sau màn!
Lam Phi đã sớm tức đến nổ phổi, lên cơn giận dữ quát:
- Lý Vân Tiêu, ngươi đừng vội ngậm máu phun người!
Lý Vân Tiêu sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Hiện tại đã trả lại ta thanh bạch, giờ đến phiên ngươi cho ta một câu trả lời.
Lam Phi cả giận nói:
- Ngươi muốn như thế nào?
Lý Vân Tiêu cười lạnh.
- Rất đơn giản, tương tự sưu tầm ký túc xá của ngươi, để chứng minh sự trong sạch của ngươi! Đương nhiên, ta cũng không phải hoài nghi Phi thiếu gia quang minh chính đại, chỉ là không xuống nổi cơn giận này mà thôi.
- Hừ, nếu nói cho ngươi một câu trả lời, ta tự nhiên nói lời giữ lời, ngươi muốn sưu, liền để ngươi sưu đi!
Lam Phi một mặt chính khí nói:
- Có điều Lý Vân Tiêu, chuyện này ta sẽ không để yên!
Đám con em quyền quý đều có ký túc xá đơn độc, rất nhanh liền đi tới trước ký túc xá của Lam Phi.
Lam Phi hào phóng mở cửa phòng, lạnh lùng nói:
- Muốn tìm sao cũng được, có điều nếu phá hoại đồ vật của ta, sợ là những quỷ nghèo các ngươi đền không nổi!
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, vung tay lên, Trần Chân cùng Hàn Bách nhất thời tiến vào, sắc mặt Vương Phong dần dần khó nhìn lên, tựa hồ cảm giác được có gì đó không đúng.
Quả nhiên, Hàn Bách cùng Trần Chân rất nhanh giơ lên một cái rương gỗ đi ra, cất cao giọng nói:
- Vân thiếu, cái rương này không mở ra!
Lam Phi hơi nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Đây là cái rương ta chứa y vật tư nhân, chỉ có chìa khoá của ta mới có thể mở.
Hắn từ trong giới chỉ lấy ra một cái chìa khoá màu vàng, trực tiếp cắm vào, "Răng rắc" một tiếng mở khóa, cái rương "Kẹt kẹt" một tiếng bị mở ra.
Ánh mắt của mọi người nhìn vào bên trong, trong nháy mắt tất cả mọi người đều dại ra!
Hai con ngươi Vương Phong đột nhiên mở lớn, chỉ cảm thấy đầu óc phát mộng.
- Quả nhiên có âm mưu, xong đời!
Triệt để bối rối chính là Lam Phi, con ngươi trừng như chuông đồng, tự lẩm bẩm:
- Làm sao có khả năng? Không phải, không phải ta làm, vu cáo, Lý Vân Tiêu, ngươi hãm hại ta!
Hắn điên cuồng gào thét lên.
- Hãm hại ngươi?
Lý Vân Tiêu cười nhạt.
- Mới vừa rồi ngươi còn nói đây là cái rương tư nhân của ngươi, không có chìa khoá của ngươi là không mở ra.
- Ngươi. . .
Lam Phi tức giận đến mức cả người run run.
- Hóa ra là ngươi… tên cầm thú này!
Tần Như Tuyết nhìn nội y màu trắng tinh của mình lộ ra một nửa trong rương, giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, một cước đá vào trên người Lam Phi, tức giận nói:
- Ngươi tên biến thái cuồng này, ta nhất định phải báo viện trưởng khai trừ ngươi!
- Khai trừ! Khai trừ!
Hầu như hết thảy nữ sinh đều tức giận gọi lên, rất nhanh nam sinh cũng dồn dập tham dự vào, trong lúc nhất thời tiếng "khai trừ" truyền khắp học viện.
Trần Chân tiện tay lật cái rương một chút, đột nhiên ngạc nhiên nói:
- Ồ, trong rương ngoại trừ nội y nữ sinh bình thường ra, làm sao còn có nửa hòm xà phòng?
Hàn Bách cười lạnh nói:
- Khà khà, ngươi không biết đi, nghe nói Lam Phi ngoại trừ trong lòng biến thái ra, còn yêu thích đi nhà tắm nam sinh vứt xà phòng, ép buộc thủ hạ kiếm về.
- Oa! Quá buồn nôn!
Không ít nam tử sắc mặt trắng bệch, không nhịn được cúi người nôn mửa. Một ít học viên nam tính bên người Lam Phi sợ đến vội vàng nhảy ra, trong nháy mắt để trống một khu vực chân không.
Lam Phi càng là tức giận đến đầu óc choáng váng, ngón trỏ chỉ vào Lý Vân Tiêu run cầm cập liên tục, một hơi đặt ở trong ngực, nói cũng không nói được.
Lý Vân Tiêu nghĩa chính ngôn từ lớn tiếng nói:
- Chư vị học trưởng học tỷ, học đệ học muội, sự tình đến hiện tại đã rõ ràng. Lam Phi không chỉ ăn cắp đồ lót của nữ sinh, còn thường ở nhà tắm nam ép buộc học viên kiếm xà phòng, quả thực chính là tội đáng muôn chết! Thế nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tuy rằng chúng ta lòng căm phẫn tận trời, hận không thể đem hắn chém thành muôn mảnh, nhưng dù sao lão sư của học viện đều ở đây. Liền do Phong lão sư cùng Vương lão sư đến công chính xử lý!
- Công chính xử lý!
Trần Chân lập tức hô to một tiếng, nhất thời toàn bộ học viện đều kêu lên "Công chính xử lý!".
Phong Bất Bình kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, cái phế vật này trong ngày thường không có biểu hiện gì tốt, không nghĩ tới dĩ nhiên có tâm cơ như vậy, nhất thời trầm giọng nói:
- Mọi người yên tâm, ta lập tức báo cáo viện trưởng. Đến thời điểm xử trí như thế nào, nhất định sẽ cho mọi người một bàn giao thoả mãn!
Tần Như Tuyết cũng cả giận nói:
- Bọn tỷ muội yên tâm, nếu trường học còn giữ lại tên cầm thú biến thái này, chúng ta liền đồng thời nháo đến viện trưởng! Không được nữa, liền nháo đến chỗ phụ vương ta! Nói chung, ta cùng tên cầm thú biến thái này không đội trời chung!
- Đúng! Không đội trời chung!
Một ít nữ sinh bị trộm đồ lót dồn dập nổi giận nói.
Lần này Lam Phi thật sự hoảng rồi, vội vàng kéo tay Vương Phong nói:
- Cậu, cậu cứu ta!
- Hừ!
Vương Phong hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói:
- Bùn nhão không dính lên tường được!
Hắn trực tiếp tách ra đoàn người, bỏ lại Lam Phi nhanh chân rời đi. Ở tình huống như vậy, hắn cũng không thể cứu vãn, tiếp tục lưu lại có khi mình cũng sẽ dính vào.
- A!
Ở dưới tuyệt vọng, Lam Phi trực tiếp co quắp ngã trên mặt đất.
Rất nhanh, kết quả xử lý của học viện liền đi ra. Lam Phi ăn cắp quần áo nữ sinh, chứng cứ xác thực, lãnh đạo học viện nhất trí quyết định, xử phạt khai trừ, đồng thời vĩnh viễn không thể trúng tuyển lại!
- Vân thiếu, Vân thiếu!
Sáng sớm Hàn Bách liền nhanh chóng chạy tới.
- Có hai tin tức, một tốt một xấu, ngươi muốn nghe cái nào?
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Tin tức tốt khẳng định là Lam Phi bị khai trừ rồi, tin tức xấu là gì?
Hàn Bách giơ ngón tay cái lên khen:
- Quả nhiên liệu sự như thần! Tin tức xấu là, cuộc thi học nghiệp năm nay dĩ nhiên là cậu của Lam Phi Vương Phong làm chủ khảo! Lần này xong đời, mấy người chúng ta cũng đừng nghĩ qua.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Xong đời cái gì? Nếu hắn không biết thời vụ, ta liền để hắn như Lam Phi đồng thời cút!
Hàn Bách nhất thời dại ra.
- Vân thiếu, thật là bá khí! Có điều ngươi chớ có làm loạn, Vương Phong là lão sư học viện, không thể so với Lam Phi, chỉ là một học viên mà thôi.
- Hừ, ta bất kể hắn là ai, bên Lam Huyền kia có động tĩnh gì hay không?
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!