Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 546: Tinh thần công kích


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Lý Vân Tiêu vội vàng vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, thức hải của hắn từ từ ổn định lại, trên tinh thần của hắn có kim quang bao phủ, ngăn cách tinh thần lực này ra.

Đây là lần đầu tiên hắn bị đồng thuật của mình công kích, lúc này mới biết được đồng thuật của mình khủng bố và đáng sợ như vậy, nếu không có Đại Diễn Thần Quyết, trong nháy mắt thất thần vừa rồi, nếu không phải đối phương nói nhảm thì hắn đã chết, trong khi võ giả chém giết, đây tuyệt đối là trí mạng.

Hơn nữa mặc dù vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết cũng cảm thấy đối kháng tinh thần cong kích này vẫn cố hết sức. Thái Cổ Thiên Mục sinh ra chấn nhiếp cực kỳ cường đại, cơ hồ muốn tan rã thần quyết chi lực của hắn.

Thái Cổ Thiên Mục nhất tộc, quả nhiên đáng sợ!

Tư Đồ Hoành sau lưng sắc mặt ngưng trọng, tuy hắn không nhìn ra sắc mặt Cố Nguyệt Sinh biến hóa, nhưng mà ý cảnh cổ xưa truyền ra làm hắn sợ hãi.

Lý Vân Tiêu biết không thể kéo dài, mình nhất thời chủ quang bị tinh thần công kích đối thủ chiếm thượng phong, hiện tại hắn cực kỳ bị động. Phải vội vàng trấn áp hắn, nếu không một lúc sau thức hải bị đối phương công phá, vậy đó là vạn kiếp bất phục!

Hào quang trong tay lóe lên, một kiện cổ chung xuất hiện trong tay của hắn.

- Hoàng Triêu Chung, Nhất Triêu Nhất Thế Kỷ!

Đ-A-N-G...G!

Một tiếng chuông từ hư vô viễn cổ truyền tới, phong cách viễn cổ truyền ra từng hồi quấy rầy sóng tinh thần của Thái Cổ Thiên Mục, trong không gian xuất hiện tiểu linh áp, hai chủng lực lượng đang thôn phệ lẫn nhau.

Cố Nguyệt Sinh biến sắc, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cổ chung, cả kinh nói:

- Ngươi..., ngươi vậy mà ngăn cản đồng thuật Nguyệt Khuyết của ta? Đây là huyền khí gì?

Đ-A-N-G...G!

Lại có tiếng chung vang lên, đạo âm truyền tới, giống như sóng biển từ bốn phương tám hướng lan tới, trên đường đi đẩy lùi tất cả lực lượng ngăn cản.

Phốc!

Mắt trái của Cố Nguyệt Sinh đau đớn cực lớn, cả thức hải cũng tê rần! Không chỉ có như thế, tâm thần của hắn bị tiếng chuông làm nhộn nhao phun ra một ngụm máu tươi.

Tinh thần lực Thái Cổ Thiên Mục bị tiếng chuông chôn vùi, đã bị trọng thương trực tiếp khép lại, không cách nào mở ra.

Tình huống của Lý Vân Tiêu cũng không tốt lắm, Hoàng Triêu Chung mỗi khi gõ vang chẳng khác gì hấp một nửa nguyên khí của hắn, hai cái gõ là cực hạn của hắn rồi. Hắn móc ra rất nhiều đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng nuốt vào, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.

- Ah!

Cố Nguyệt Sinh một tay bụm lấy mắt trái, đau nhức kêu rên trên không trung, trong miệng không ngừng chửi bới:

- Súc sinh, súc sinh, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy?

- Mang Cố tiên sinh xuống!

Tư Đồ Hoành vội vàng bay tới, chỉ thị một tên thủ hạ kéo Cố Nguyệt Sinh lui ra phía sau. Hắn và bốn người khác nhanh chóng vây quanh Lý Vân Tiêu, sát khí bàn bạc bắn ra ngoài.

- Ngươi rốt cuộc là người nào? Thái Điểu dong binh đoàn tuyệt đối không có nhân vật số má như ngươi!

Tư Đồ Hoành mặt âm trầm, dường như hiểu rõ Thái Điểu dong binh đoàn như lòng bàn tay.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh như băng, nói:

- Không rảnh nói xàm với các ngươi.

Phía sau hắn xuất hiện không gian vặn vẹo, bóng người Đoạn Việt hiện ra, ánh mắt phức tạp nhìn chung quanh, cảm khái nói:

- Yêu nguyên sao? Ta rốt cục lại trở về.

Lý Vân Tiêu nói:

- Nhanh thu thập bọn chúng, đừng để Cố Nguyệt Sinh chạy mất! Bắt hắn bỏ vào Giới Thần Bi đi, ta có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn.

Đoạn Việt cười hắc hắc nói:

- Mười hô hấp!

Khí thế trên người hắn tăng vọt, lập tức từ thất tinh Vũ Tông trực tiếp tăng lên tứ tinh Vũ Hoàng, uy áp giống như núi áp vào lòng người.

- Ti! Vũ Hoàng!

Sắc mặt Tư Đồ Hoành đại biến, lập tức lâm vào trong tuyệt vọng, trong con ngươi bắn ra hào quang lập lòe, nói:

- Ngươi, ngươi là Đoạn Việt?

Đoạn Việt cau mày nói:

- Ách? Ngươi nhận ra ta?

Tư Đồ Hoành đột nhiên nói:

- Ngươi không phải bị Hác Liên Thiếu Hoàng giết sao? Vẫn còn chưa chết?

Hắn dường như nghĩ đến cái gì, vội vàng nói:

- Những người này đều là người Thái Điểu dong binh đoàn, hẳn là cừu nhân của ngươi mới đúng, sao ngươi không giết bọn chúng!"

Đoạn Việt cười nhạt một tiếng, dường như rất có phong độ nói ra:

- Ta làm người luôn luôn đại nhân không nhớ tiểu nhân, ưa thích lấy ơn báo oán. Chuyện trước kia ta đã bỏ qua.

Tư Đồ Hoành: "..."

Lý Vân Tiêu: "..."

Đoạn Việt quát lớn:

- Đừng nói nhảm kéo dài, để mạng lại đi!

Hắn như người khổng lồ bước tới gần Tư Đồ Hoành, mấy người kia dưới uy áp của hắn không có sức phản kháng.

Dưới dung nham nóng chảy kia lại có một không gian độc lập kéo tất cả mọi người ra ngoài.

Thật sự là đám người Chu Lôi nhao nhao ra tay, từng đạo phòng ngự kết nối với nhau, không gian càng lúc càng lớn, người Thái Điểu dong binh đoàn đều tìm được. Tuy có không ít người chật vật không chịu nổi, nhưng lại không có gặp nguy hiểm gì.

Hồng Vũ khó hiểu nói:

- Những dung nham này ban đầu còn hấp thu chân khí của mọi người, vì sao hiện tại không có nửa điểm phản ứng.

Chu Lôi nói:

- Mặc kệ nó, mặc kệ như thế nào, bảo trụ tính mạng là được! Tất cả mọi người ở đây a? Còn thiếu ai không?

Hải Lâm cả kinh nói:

- Vân Tiêu đại ca không có!

Mọi người giật mình, Chu Lôi nói:

- Tu vị ngoài Vũ Vương đã có thể dùng nguyên khí ngăn cách dung nham, đi tìm kiếm Vân Tiêu đại sư, những người còn lại không nhúc nhích. Đợi lát nữa cùng tiến lên đi!

- Vâng!

Không ít người hưởng ứng, muốn tiến vào trong dung nham nóng chảy lần nữa.

Đinh Linh Nhi đột nhiên nói:

- Ta nghĩ không cần. Vân thiếu bản thân có tu vị Vũ Vương, dung nham nóng chảy chỉ cần không hấp thu nguyên khí, đối với hắn sẽ không có ảnh hưởng, không có việc gì. Chúng ta nên đi lên trước đi.

Hải Lâm sững sờ, nhìn thấy sắc mặt Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường không sao cả, trong mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Ọt ọt ọt ọt!

Trong vách không gian phòng hộ căng ra có bóng người xuất hiện, thật sự là Lý Vân Tiêu.

Hải Lâm đại hỉ nói:

- Vân Tiêu đại ca! Ngươi quả nhiên không có việc gì, quá tốt!

Sắc mặt Lý Vân Tiêu hơi tái nhợt, cười nói:

- Khá tốt, bắt đầu rất sợ. Về sau phát hiện có thể dùng nguyên khí, nhưng mà không thấy rõ phía trước, nơi này còn có thể che đậy thần thức, may mắn kịp thời tìm đượ mọi người.

Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường đều ném thần sắc khinh bỉ nhìn hắn.

Cái gọi là che đậy thần thức chính là do Lý Vân Tiêu tự mình thiết trí xuống, làm cho người ta không phát hiện chiến đấu bên ngoài.

Chu Lôi nói:

- Mọi người đến đông đủ, vậy là tốt rồi. hiện tại mọi người xông lên.

Phòng ngự tráo càng lớn, bao dung không gian ba bốn mươi mét, ngay cả Hải Lâm cưỡi xe ngựa và mấy con long mã cũng ở trong đó.

Mọi người đồng lòng dùng sức, chậm rãi nổi lên.

- Tất cả mọi người giữ vững tinh thần! Bên ngoài không chừng còn có nguy hiểm đang chờ chúng ta, phải cẩn thận!

Thần sắc Hồng Vũ ngưng trọng, dường như cảm giác địch nhân phải đối mặt rất nguy hiểm.

Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường vụng trộm nhìn qua Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu mỉm cười gật gật đầu, ý bảo tất cả đã xong.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top