Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Vũ Văn Cao như là bóng cao su sì hơi, bắt đầu khô quắt xuống, da trên người cũng nhăn lại, tựa hồ già hơn rất nhiều tuổi. Huyền khí xen vào trong thân thể kia rất kỳ quái, ngoại trừ hấp thu huyết dịch ra, còn thuận theo lấy ra tinh nguyên của hắn.
Thương từ tốn nói:
- Chớ đem hắn giết chết, sau đó có thể nuôi, chậm rãi hút máu.
Lê ngạc nhiên nói:
- Vũ, đây là Tuần Không châm của ngươi a? Thuận theo rút đi tinh nguyên, lại dưỡng ra máu, chất lượng sẽ không sánh bằng lúc trước.
Vũ một mặt bình tĩnh nói:
- Nếu như người này không có tác dụng khác, có thể trực tiếp cầm luyện đan. Dù cho thực lực vẻn vẹn là Vũ Tôn, luyện chế ra đan dược cũng sẽ không tệ.
Đường Kiếp nhìn dáng vẻ hắn nói hời hợt, tựa hồ thật giống như thường thường làm vậy, cả người đều băng hàn rét run. Hắn lo lắng hướng bốn phía nhìn một cái, tất cả đều là linh thử tối om, chẳng biết vì cái gì còn không nhìn thấy người của Tứ Cực môn.
Đoàn huyết cầu này ở dưới Vũ không ngừng luyện hóa, dần dần cô đọng trở thành một huyết châu, hầu như trở thành trạng thái rắn, xem mà Đường Kiếp một trận muốn ói.
- Gần đủ rồi!
Vũ cầm lấy hạt châu nhỏ kia đặt ở trước mắt nhìn, liền trực tiếp ném vào trong miệng, nuốt xuống.
Lê nói:
- Làm sao?
Vũ yên lặng nhắm hai mắt, bắt đầu cảm thụ. Cả người vô cùng bình tĩnh, thật giống như vừa nãy ăn chỉ là một viên kẹo, tựa hồ không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn hơi nhíu lông mày, hết sức chăm chú.
Đột nhiên Vũ giương đôi mắt, bắn mạnh ra một đạo tinh mang kỳ dị, trong con ngươi một vòng hào quang màu đỏ xoay tròn, lóe lên một cái rồi biến mất. Trái tim vào đúng lúc này nhảy lên cực kỳ kịch liệt, cùng huyết mạch vật lộn, thân thể lại có vẻ dị thường bình tĩnh, hơn nữa rất thư thích.
Vũ biết là huyết dịch tạo ra tác dụng, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, dụng tâm điều tức.
Khí tức trên người hắn toàn bộ thu liễm, thật giống như ngủ say, nhưng vẻ mặt lại vặn vẹo đến cực hạn, miệng không ngừng mở ra muốn kêu gọi, nhưng làm thế nào cũng nói không ra lời, thống khổ đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Thương lộ ra nụ cười nói:
- Vũ rất thông minh, biết lợi dụng thân thể Yêu tộc ta mạnh mẽ đến hấp thu huyết dịch tinh hoa, từ đó tăng cao tu vi cùng cường độ thân thể. Chỉ là trường kỳ xuống, các loại huyết độc cũng tích lũy ở trong thân thể, lúc trước yêu hóa chính là độc tố trong nháy mắt phản phệ. Nhưng trong cơ thể yêu nhân này có khí tức cơ thể mẹ, có thể giúp Vũ phạt mao tẩy tủy, tái tạo thân thể, đến cùng có thể cường đại đến mức độ nào đây? Ta thật sự rất chờ mong.
Lê cũng giật mình nhìn Vũ, tự lẩm bẩm:
- Này được xưng là cơ thể mẹ Vạn Yêu Chi Tổ ư.
Trên trống trận một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ Đường Kiếp ra, đều ngồi xếp bằng điều tức thương thế của mình.
Mà ở ngoài trống trận lại một phen cảnh tượng khác, khắp nơi là linh thử khốc liệt, vừa thoát đi sóng âm trống trận, sau khi ra xa lại bay trở về, trở lại phát hiện không chịu nổi lại bay đi, không ngừng lặp đi lặp lại, không ít linh thử đều không chịu nổi, không dám truy kích nữa.
Đường Kiếp nhìn tình hình bên ngoài, vô cùng khiếp sợ nhìn Lê một chút, điều này cần kỹ xảo khống chế sóng âm ra sao, mới có thể làm được tần suất tinh chuẩn như vậy, để linh thử nghe mà táng đảm.
Đột nhiên một luồng hơi thở cực kỳ khủng bố từ trên thân thể Vũ tản mát ra, nhưng trong phút chốc lại biến mất.
Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy Vũ nhẹ nhàng giương đôi mắt, ánh mắt lợi hại ở trên người hắn đảo qua, phảng phất trời đông giá rét đột nhiên giáng lâm, băng tuyết đâm vào cốt tủy.
Trong lòng Đường Kiếp chấn động mạnh, vừa nãy Vũ trong nháy mắt đó để lộ ra khí tức, để lòng hắn sản sinh một loại run rẩy khủng bố, trợn to mắt nhìn chằm chằm Vũ, đầy mặt đều là sóng to gió lớn!
Vũ một mặt bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt, thật giống như bị ánh mắt kia của hắn nhìn một chút, sẽ kết băng. Sắc mặt Đường Kiếp trắng bệch, hơi đem thân thể lui lại.
Thương giương đôi mắt, cười nói:
- Vũ, xong chưa?
- Được rồi.
Vũ mở miệng, nhàn nhạt nói hai chữ này, tựa hồ cùng lúc trước cũng không hề có gì không giống.
Lê, Phù, Dực cũng đồng thời mở mắt ra, nhìn Vũ từ trên xuống dưới, lộ ra sắc mặt khác thường.
Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt lạnh băng nhất thời tiêu tan, như băng tuyết hòa tan nói:
- Thương đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghiêm túc, đưa mắt rơi vào trên người Thương, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Ngoại trừ thương thế trên người Thương quá nặng, sau khi ba người còn lại nuốt vào các loại đan dược mà Vũ thu gom, trên căn bản khôi phục hơn nửa thực lực, từng cái từng cái đầy mặt lửa giận, muốn trở lại tìm đám người Thiên Nhất Các cùng Lý Vân Tiêu tính sổ.
Thương cũng lộ ra ưu dung, sầu mi khổ kiểm nói:
- Hỗn Thiên Nghi hư hao, bây giờ trong Thiên Vũ giới, còn có người biết tu bổ thánh khí không?
Ánh mắt mấy người Lê đều tìm đến Vũ, bọn họ mới vừa từ trong phong ấn khôi phục, đối với Thiên Vũ giới vô cùng xa lạ.
Sắc mặt Vũ cũng chìm xuống nói:
- Hơn hai mươi năm trước, có vị tuyệt thế Vũ Đế gọi Cổ Phi Dương, luyện chế ra một siêu phẩm kiếm khí, có người nói là tồn tại cấp bậc thánh khí. Nhưng chẳng có bao nhiêu người tán thành, ta cũng cảm thấy mơ hồ.
Thương vui vẻ nói:
- Không nghĩ tới còn có người có thể luyện chế? Cổ Phi Dương kia hiện tại ở đâu?
Vũ thở dài một tiếng, nói:
- Chết rồi.
Chúng nhân đều ngạc nhiên, sau đó yên lặng một hồi.
Dực không nhịn được mắng:
- Người chết còn nói ra làm gì!
Lê tựa hồ hơi không cam lòng nói:
- Cổ Phi Dương có truyền nhân không?
Vũ lắc đầu nói:
- Cổ Phi Dương ở vũ đạo, thuật đạo đều đạt đỉnh cao, nhưng truyền nhân ở trên thuật đạo chỉ có một vị, hiện nay chỉ là thực lực cấp bảy, so với ta cũng không bằng. Đúng rồi, Dong Binh đoàn đoàn trưởng Hác Liên Thiếu Hoàng cũng là một tên đệ tử của Cổ Phi Dương.
Thương tự lẩm bẩm:
- Hỗn Thiên Nghi, Ngọc bi kỳ dị, thêm vào Nhân tộc có Cửu Thiên Đỉnh, cùng một thời đại làm sao sẽ xuất hiện ba thánh khí đây? Chẳng lẽ Thiên Tướng có đại biến? Mà chúng ta chính là quân cờ trong số mệnh kia, đúng lúc mà sinh?
Đại Yêu còn lại đều cau mày trầm tư, Đường Kiếp ở một bên thì lại nghe trợn mắt há hốc mồm.
Tuy rằng hắn không biết thánh khí là khái niệm gì, nhưng mà nghe ra đầu mối, hẳn là tương đương với siêu phẩm huyền khí mà nhân loại nói tới. Từ trước tới nay ghi chép qua siêu phẩm huyền khí chỉ có Cửu Thiên Đỉnh, mà dương thược đang ở trên người mình. Tại sao lại bốc lên hai cái?
Nếu là nói Yêu tộc có truyền thừa chí bảo, không phải nhân loại có thể biết, vậy cũng có thể lý giải, nhưng Lý Vân Tiêu kia, người mang rất nhiều huyền khí cấp chín không nói, còn có một siêu phẩm huyền khí? Sao có thể có chuyện đó?
Hắn khó có thể tiếp thu sự thực này. Nhưng thời điểm Hồn Thiên Nghi cùng Tiểu Thanh chiến một trận, cùng với quá trình Giới Thần Bi đập vụn trục chính của Hỗn Thiên Nghi, hắn đều là tận mắt nhìn thấy, không thể không tin a!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vạn Cổ Chí Tôn, truyện Vạn Cổ Chí Tôn, đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn, Vạn Cổ Chí Tôn full, Vạn Cổ Chí Tôn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!