Vô Tiên

Chương 937: Dừng bước (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vô Tiên

Có một thỏi vàng này, Cổ chưởng quầy từ nay về sau không phải lo áo cơm. Người đứng xem bên đường vẫn tấm tắc lấy làm lạ và hâm mộ không thôi, mà người ném vàng thì đã đi xa rồi, phía sau hắn còn có một tiểu đạo sĩ đi theo.

- Ta nói nói vị sư huynh. Ăn bánh bao vốn là ta làm chủ, ai lại để ngươi bỏ tiền. Lại còn rộng rãi như vậy nữa! Bảo Tiểu Ngư Nhi ta biết phải làm sao.

Vất vả lắm mới chen lên được trước, Tiểu Ngư gấp giọng oán giận.

Tiểu Ngư Nhi ôm bụng chạy gấp thở hổn hển, Lâm Nhất dừng chân, không nhịn được mỉm cười nói:

- Ngày khác ngươi lại mời ta là được, còn nữa, ngươi tới từ đạo quan nào?

- Như vậy thì được, Tiểu Ngư Nhi ta không thể làm người nuốt lời! Ta đương nhiên đến từ Huyền Nguyên quan.

Tiểu Ngư Nhi giật mình nói:

- Chẳng lẽ ngươi là đến Huyền Nguyên quan ta bái sơn? Xin hỏi sư huynh xưng hô thế nào!

Đúng là suy đoán trong lòng, Lâm Nhất nhìn Tiểu Ngư Nhi trước mặt từ trên xuống dưới, trong lòng lập tức cảm thấy thân thiết. Hắn gật gật đầu, nói:

- Ngươi gọi ta là Lâm tiền bối được rồi, ta chính là tới Huyền Nguyên quan!

- Hừ! Muốn chiếm tiện nghi của ta à?

Không đợi Lâm Nhất nói xong, Tiểu Ngư Nhi mặt nghiêm lại, rất ra dáng chắp tay, có chút bất mãn nói:

- Ta chính là đại đệ tử thứ đời hai mươi sáu của Huyền Nguyên quan, trên giang hồ không ai dám xem thường Tiểu Ngư Nhi đạo trưởng ta. Ngươi chẳng qua chỉ hơn ta mấy tuổi, há có thể chiếm tiện nghi của ta như vậy? Còn nữa, Huyền Nguyên quan ta chính là đạo quan đứng đầu thiên hạ, người tới bái sơn học nghệ như cá diếc trên sông, nhiều không đếm xuể, ý đồ đến của ngươi thế nào há cần nói nhiều? Theo ta là được!

Ngẩng đầu ưỡn ngực, Tiểu Ngư Nhi đổi bộ dạng vừa rồi, trịnh trọng bước đi. Lâm Nhất hơi ngây ra, mắt lộ vẻ tán thưởng, khẽ gật đầu rồi chậm rãi đi theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thật sự không ngờ, đệ tử Huyền Nguyên quan đã truyền tới đời thứ hai mươi sáu. Trước kia chỉ là vài ba gian nhà cũ, thầy trò già trẻ hai người, cô đơn chiếc bóng không nói, còn phải sống những ngày gió lạnh trăng buốt. Mà trước mắt đạo quan được gọi là đệ nhất có là bộ dáng gì, thật sự khiến Lâm Nhất sinh ra mấy phần chờ mong. Hắn cố nén thu liễm thần thức, chỉ muốn từng bước tới gần, chậm rãi trở về chỗ cũ trốn cũ, lẳng lặng cảm thụ.

Hai người một trước một sau ra khỏi thôn trấn, vốn đi thông tới Tiên Nhân đỉnh là một đường nhỏ chật hẹp ngoằn ngoèo, hiện tại lại là đường lớn thẳng tắp, người đi đường không ít, thỉnh thoảng còn có xe ngựa vi vu.

Chưa đi được xa, Tiểu Ngư Nhi đã không nén được xoay người nói chuyện với Lâm Nhất. Chỉ là hắn tự nói cho sướng, trong lời nói không khỏi có ý khoe khoang.

Tình hình của Huyền Nguyên quan không tồi, điều này đã được biết từ chỗ Mộc Thanh Nhi. Nàng ta cố ý không nói tình hình cụ thể, chính là muốn mình chính mắt đến xem, hoặc là sẽ có thêm mấy phần bất ngờ. Mà miệng của Tiểu Ngư lại không chịu yên.

Quan chủ đương nhiệm của thiên hạ đệ nhất đạo quan này là Thiên Nguyên Tử đạo trưởng, chính là tổ sư của mấy trăm đệ tử, thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù Tiểu Ngư Nhi cũng chưa được gặp người thần. Dưới quan chủ có trưởng lão, có quản sự, có chấp sự, ngoài ra còn có nội môn, ngoại môn vân vân, một môn phái giang hồ có gì thì nó đều có. Mà cái môn phái giang hồ không có thì nó lại có.

Trên đường đi, Lâm Nhất không nói lời nào, trong mắt lại có thêm mấy phần thâm trầm, trong vui vẻ lộ ra mấy phần buồn bã. Đạo quan mà Tiểu Ngư nói từng là bộ dạng trong tưởng tượng của hắn. Nhưng tất cả những cái này lại khác quá xa quá khứ của hắn.

Hai mươi ba mươi dặm đường là không xa, khi nói chuyện Thái Bình sơn đã ở trước mặt. Nhìn một dãy phòng ốc vây quanh chân núi, cùng với tình cảnh náo nhiệt như thị trấn, Lâm Nhất vẫn không khỏi kinh ngạc.

Đi tới gần, Lâm Nhất không khỏi chậm bước. Cửa hàng hai bên đường san sát nhau, người qua lại cũng phục sức khác nhau, thỉnh thoảng có đệ tử mặc đạo bào ngẩng đầu đi qua. Mà từ ngã tư đường đi về phía trước, ở cuối chính là sơn môn của Huyền Nguyên quan.

Đền thờ sơn môn xiêu vẹo trước kia hiện giờ đã ngăn nắp, xung quanh còn có một số trang trí bằng ngọc thạch, lộ ra vẻ rất khí phái. Ba chữ Huyền Nguyên quan màu vàng càng tăng thêm mấy phần quý.

- Người tới dừng lại!

Một tiếng quát to vang lên, kinh động Lâm Nhất đang đứng nghiêm ở sơn môn. Hai đạo sĩ trẻ tuổi lưng đeo trường kiếm chạy tới cản đường, mặt không biểu tình nói:

- Vị đạo hữu này không phải là người trong đạo quan ta, xin sang bên kia để kiểm tra thân phận.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Tiên, truyện Vô Tiên, đọc truyện Vô Tiên, Vô Tiên full, Vô Tiên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top