Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1153: 1176


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1176

 

Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, lúc đầu nàng ấy vẫn nghĩ, cả đời này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải lần nữa.

 

Không ngờ sẽ được trùng phùng với huynh ấy một lần nữa trong cung, chỉ là có lẽ, Mộ Dung Bắc Hải đã quên mất nàng ấy là ai rồi.

 

Chờ đến khi Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan nói chuyện xong, lúc hẳn chuẩn bị rời đi, Hứa Mạn Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên gọi hẳn lại: “Thái tử điện hại”

 

Đây là một câu xưng hô đã từ rất lâu rồi.

 

Không chỉ khiến cho Triệu Khương Lan, mà còn làm cả Mộ Dung Bắc Hải sững sờ đứng yên tại chõ.

 

Hai người kinh ngạc quay đầu nhìn Hứa Mạn Nhi.

 

Mộ Dung Bắc Hải không xác định được hỏi lại: “Hứa cô nương đang gọi bổn vương sao?”

 

Hứa Mạn Nhi dùng sức nhẹ nhàng gật đầu.

 

Mộ Dung Bắc Hải hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhắc nhở nàng ấy: “Hứa cô nương, chỗ này không có ai là Thái tử điện hạ cả. Bổn vương là đương kim Sơn Vương, đã không làm Thái tử từ rất nhiều năm trước rồi”

 

Nghe hẳn nói như vậy, ánh mắt của Hứa Mạn Nhi không dấu vết lướt qua hai chân hẳn.

 

Trong mắt nàng vô thức bốc lên một tầng nước mắt.

 

Hứa Mạn Nhi cố nén nước mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Bốn năm trước điện hạ có đi qua vùng Tân Châu, ngài còn có ấn tượng không?”

 

Mộ Dung Bắc Hải ngẫm nghĩ, mấy giây sau mới gật đầu: “Hình như là có đi qua”

 

Năm đó vùng Tân Châu xảy ra mộ: lũ lụt.

 

Mộ Dung Bắc Hải là Thái tử, thay mặt Chiêu Vũ đế đi đến đó, quan sát và theo dõi cuộc sống của người dân.

 

Còn ở tạm Tân Châu một thời gian.

 

“Điện hạ không nhớ ra tiểu nữ, nhưng đời này tiểu nữ sẽ không quên điện hạ. Bốn năm trước, ta và mẹ bị người cha ruột ác độc bỏ rơi.

 

Lúc đó mẹ ta rất suy sụp, không chịu được đả kích lớn như vậy, mua thuốc về muốn tự sát. Trên trời đổ một trận tuyết rất lớn, sau khi tiểu nữ về nhà đã thấy mẹ co quắp năm gục trên giường, liền kinh sợ chạy.

 

ra bên ngoài gọi người. Đáng tiếc bởi vì tính tình của mẹ ta lạnh nhạt bưồn tẻ, mấy người hàng xóm không muốn ra tay giúp đỡ đến y quán.

 

Tiểu nữ không còn cách nào khác, đứng ở ven đường ngăn cản xe ngựa của một vị công tử đang đi ngang qua, nhờ vị công tử kia nhanh chóng giúp ta cứu mẹ..”

 

Nói đến đây, Hứa Mạn Nhi nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải: “Năm đó, nhờ điện hạ ra tay giúp đỡ mới cứu được mạng của gia mẫu. Mặc dù, mặc dù bây giờ gia mẫu đã bất hạnh đổ bệnh qua đời, nhưng cuối cùng vẫn đã sống được hơn bốn năm, tiểu nữ đã cảm thấy rất thỏa mãn. Mỗi lần nghĩ đến đại ân của điện hạ, trong lòng ta cảm thấy rất xúc động, không dám quên dù chỉ một khắc”

 

Nghe nàng nói xong mọi chuyện, Mộ Dung Bắc Hải mới nhớ lại một đoạn ký ức đã dần trở nên mơ hồ.

 

Năm đó ở Tân Châu, quả thật là hắn đã cứu một nữ nhân.

 

Lúc ấy có một cô gái nhỏ, khóc lóc bảo hẳn mau cứu mẹ mình.

 

Hắn liền bảo thủ hạ đưa người phu nhân sắp không qua khỏi kia đến y quán gần đó nhất.

 

Sau mấy canh giờ cứu chữa, cuối cùng cũng vớt lại được một mạng.

 

Nhưng sau đó hắn và thuộc hạ đều yên lặng rời đi, còn để lại cho bọn họ một khoản tiền.

 

Thì ra cô bé kia chính là Hứa Mạn Nhi đang đứng trước mặt sao?

 

Chuyện này thật sự làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được.

 

Hứa Mạn Nhi hơi nghẹn ngào nói: “Năm đó điện hạ rời đi yên lặng không một tiếng động, tiểu nữ cũng không biết thân phận của ngài.

 

Sau này nghe nói Thái tử điện hạ cưỡi ngựa đi ngang qua con đường bên cạnh, rất nhiều bách tính đều vây quanh để chiêm ngưỡng cảnh tượng điện hạ đi qua, tiếu nữ cũng đứng trong đó. Trong lúc vô tình nhìn thấy được dung nhan của điện ha, lúc đó mới biết thì ra người lúc trước ra tay cứu giúp chính là điện hạ ngài”

 

Mắt nàng ấy đỏ hồng, cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm xúc từ trong đáy lòng.

 

“Nhiều năm trước cho đến bây giờ vẫn không có cơ hội đứng trước mặt điện hạ nói một tiếng cảm ơn. Chỉ là không ngờ rẵng..”

 

Không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, một Thái tử điện hạ đã từng cưỡi bạch mã mang theo ánh sáng vô hạn, có một không hai, bây giờ lại phải ngồi trên xe lăn.

 

Mắc chứng bệnh ở chân mà ai thấy cũng phải thở dài, ngay cả việc đi đứng cũng trở thành xa xỉ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y, truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y, đọc truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y, Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y full, Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top