Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1312: 1336


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1336

Mộ Dung Bắc Hải dịu dàng nhìn Hứa Mạn Nhỉ: “Chẳng có thần phật nào giúp đỡ ta cả, chính là nàng đã không tiếc mạng sống cứu ta, cảm ơn nàng, Mạn Nhi”

Hứa Mạn Nhi khit mũi đau xót, cúi đầu xoa bóp chân phải của Mộ Dung Bắc Hải.

“Chân huynh đau lầm có phải không? Khi nấy ta nhìn thấy huynh dùng rất nhiều sức lực mới khiên được thi thể lên xe lăn, thậm chí đôi lúc còn vấp ngã.

Nàng ấy nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng tay vẫn tiếp tục xoa bóp chân của Mộ Dung Bắc Hải.

Mộ Dung Bắc Hải nắm lấy tay nàng ấy kéo đến trước mặt.

Ngón tay Hứa Mạn Nhi vốn trắng trẻo, thon gầy, bây giờ đều là mụn nước.

Không khó đoán ra nguyên nhân là do nàng ấy dùng dây thừng quấn quanh người hẳn kéo đi.

Bị thương thành như thế, nàng ấy cũng chưa từng than vãn một câu mà chỉ luôn lo nghĩ cho hắn.

Có cô nương nào như nàng ấy không?

Có lẽ mặc cảm vì đôi bàn tay của mình, Hứa Mạn Nhi xấu hổ, muốn rút tay ra.

Nhưng lại bị Mộ Dung Bắc Hải giữ chặt.

“Đừng nhúc nhích”

“Điện Hạ, sẽ làm tay huynh bẩn mất”

“Nàng nói cho ta biết, với thân thể gầy yếu này của nàng, phải kiên trì đến mức mới kéo được ta đến đây?”

Hứa Mạn Nhi suy nghĩ một chút: “Kỳ thật ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết rằng, bất luận thế nào cũng không thể dừng lại, vì một khi dừng lại, huynh sẽ gặp nguy hiểm. Ta không muốn đẩy huynh vào hoàn cảnh nguy hiểm”

“Khi nàng giúp ta chặn xe lăn lại, nàng có sợ chết không?”

Hứa Mạn Nhi gãi đầu: “Làm gì có ai không sợ chết, chỉ là ta cảm thấy tính mạng của điện Hạ qúy giá hơn”

“Đừng tự hạ thấp chính mình, đối với ta tính mạng của nàng cũng rất quý giá”

“Điện Hạ, huynh quan tâm ta sao?”

Nàng ấy thỏa mãn mim cười: “Ta thật sự rất hạnh phúc, trong lòng huynh, ta không giống những người khác.”

Mộ Dung Bắc Hải không trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Vậy trong lòng nàng, bổn vương là người thế nào?”

“Huynh đương nhiên là người tốt nhất trên thế gian này rồi. Giống như tuyết trắng trong mùa đông lạnh lếo, như ánh trăng soi sáng cả bầu trời đêm, so với trân châu dị bảo huynh còn đáng giá hơn gấp trăm ngàn lần”

Hắn lắc đầu: “Hứa Mạn Nhị, ta không tốt như nàng nghĩ đâu, vào những lúc nguy hiểm nhất ta cũng không tự bảo vệ được bản thân mình, thậm chí còn liên lụy đến người khác, ta chỉ là một tên tàn tật vô dụng, không giống như nàng tưởng tượng”

“Không phải!”

Nàng ấy lo lắng hét lớn: “Thật sự không phải! Điện Hạ, sao huynh lại nói bản thân mình như vậy? Huynh nhìn xem, ngoài kia có cả khối người tay chân lành lặn nhưng tâm địa độc ác xấu xa. Trong khi huynh vừa lương thiện, vừa chính trực, lại có lòng thương người, đừng nói là di chuyển không thuận tiện cho dù có nẵm liệt trên giường, huynh vẫn tốt hơn vô số người”

“Hơn nữa thân thể điện hạ không phải đã tốt hơn sao? Chẳng bao lâu nữa nó sẽ bình phục lại thôi”

Nàng ấy nói xong liền chôn mặt vào lòng ngực Mộ Dung Bắc Hải, đau đớn mà khóc.

Mộ Dung Bắc Hải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng ấy, trong lòng có chút sầu muộn.

“Ngoan, đừng khóc, về sau ta sẽ không nói mấy lời như thế này nữa”

Nghe lời này nàng ấy mới chịu nín khóc, đưa tay xoa hai mắt đỏ hoe của mình.

Nàng ấy nhìn xung quanh: “Điện Hạ, ở đây không có lửa, trời lại tối, e rằng đêm nay chúng ta phải ngủ trong bóng tối rồi”

“Nàng sợ tối không? Nếu sợ thì ngồi lại gần ta một chút”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y, truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y, đọc truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y, Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y full, Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top