Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận

Chương 1: Xuyên qua, ta đi đào mỏ.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận

Vương Triều Hạc Quốc, Phế Tích Mỏ, Bích Khải thành.

Ba mươi dặm về phía bắc, núi lớn khu mỏ, đối diện cổng đá viết ba chữ thôn Minh Khai.

Căn nhà nhỏ ở phía đông, trước cổng tiểu hài tử sáu tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu, hai má bụi bặm, quần áo lem luốc, đôi tay nhỏ nhắn cầm cái bát đẩy cửa chính đi vào.

Bên trong căn phòng thiếu niên gầy ốm, khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo rách rưới, nằm ngủ trên giường, hai mắt trừng mở, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

“Ta đây là?”

Thiếu niên hai mắt đảo quanh, kèm theo giọng nói bất ngờ.

“Xuyên không.”

Tiểu hài tử bên ngoài nghe thấy tiếng động vội đẩy cửa đi vào phòng, nhìn thấy thiếu niên ngồi đó, bất ngờ nói lớn.

“A! Thất ca ! Thất ca tỉnh rồi!”

Xoảng.

Nó thả cái bát trên tay xuống, quay lưng hướng cổng chính chạy đi la hét toáng lên.

“Phụ thân, Thất ca...!”

Bóng lưng tiểu hài tử dần xa hơn, thiếu niên trấn tĩnh bản thân sắp xếp lại ký ức.

“Ta khi nãy vừa rơi xuống vách đá, đây là c·hết rồi a!”

Kiếp trước hắn tên Trần Bảo Thất, ba mươi tuổi, không gia đình, làm nhân viên văn phòng, tăng ca quá giờ khuya, cố chạy thêm một cuốc xe ôm đến Núi Cấm, không ngờ b·ị c·ướp nên phóng xe lao xuống vách núi.

Nhập vào thân xác tên Thập Lục A Thất, tuổi mười tám, không gia đình, sống bằng nghề đào mỏ. Năm mười tuổi cha mẹ mất vì sập hầm mỏ từ đó sống một mình ở thôn, hằng ngày lao động đào mỏ để lấy tiền sống qua ngày, hôm trước bệnh nặng không qua khỏi.

“A! Cũng là một kiếp người.”

Từ ngoài bóng dáng trung niên to lớn cơ bắp săn chắc, có vài nét nhăn trên mặt, mặc hắc bào, dắt theo tiểu hài tử bước vào.

A Thất bước chân xuống giường cúi người.

“Sơn thúc, tới thăm ta a!”

Trung niên gật đầu tiến tới đưa tay kiểm tra trán hắn.

“A Thất, ngươi đây là khỏi rồi?”

Đây là hàng xóm của hắn, trung niên tên Lý Văn Sơn, tiểu hài tử Lý Thế An.

Tiểu hài tử rời khỏi tay phụ thân, bước tới ôm chân hắn, đầu nhỏ nhìn về cái bát vỡ giọng nhỏ nhẹ.

“Thất ca, ta vui quá làm vỡ bát thuốc, phụ thân mắng ta a!”

A Thất xoa đầu tiểu hài tử tươi cười.

“Tiểu An, không sao ta khỏe, vất vả cho đệ rồi.”

Kiếp trước hắn sống một mình, không hàng xóm cả ngày chỉ biết làm việc, cuộc sống thật tẻ nhạt. Kiếp này hắn có hàng xóm, nội tâm muốn sống tốt với cuộc sống mới.

“Sơn thúc, hôm nay không đi đào mỏ sao?”

Trung niên lắc đầu giải thích.

“Hôm nay người từ Bích Khải thành đến lấy nguyên liệu Đồng với Kim Thạch đặt trước, chủ quản đi tiếp đón họ nên cho mọi người nghỉ hôm nay.”

A Thất biết đôi chút từ ký ức của thân xác này, thế giới này gọi là Đại Lục Tứ Tinh, nơi sinh sống thôn Minh Khai cách Bích Khải thành về phía nam ba mươi dặm, lãnh địa Phế Tích Mỏ, Vương Triều Hạc Quốc.

“A! Thế giới Tiên Hiệp.”

Trong đầu hắn hiện lên vài thông tin liên quan, có dân thường và người tu luyện.

Người tu luyện tu vi, cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.

Luyện Khí khai mở Nội Linh hấp thu Linh Khí từ thiên nhiên giúp cơ thể người phàm trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn và được chia làm mười tầng.

Trúc Cơ khai mở Huyết Mạch, mỗi một người sống trên đại lục hầu hết đều có huyết mạch khác nhau nắm giữ năng lực đặt biệt tùy theo mỗi loại.

Kim Đan tạo ra đan điền kích phát Linh Hệ, học cách khống chế ngũ hành.

Nguyên Anh lĩnh hội Ngự Không có khả năng bay lượn trên không trung một cách tự do và hóa hư thành thực.

Ba cảnh giới này chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn.

Thôn Minh Khai, công việc chính đào hầm mỏ, mỗi tháng có người từ thành lớn đến thu mua tài nguyên, hoặc mỗi tuần người của chủ quản đem tài nguyên khai thác đến Bích Khải thành bán.

Khối Đồng, Kim Thạch nguyên chất là tài nguyên chính để sản xuất tiền tệ, cảnh giới Trúc Cơ mới tinh luyện được ra thành phẩm. Thôn Minh Khai người tu vi cao nhất chỉ có chủ quản Luyện Khí tầng một.

Tiền Tệ: Đồng Xu, Kim Thạch, Tinh Thạch.

Trung niên nhìn thấy hắn đứng bất động suy nghĩ, vẻ mặt nhợt nhạt xanh sao.

“A Thất đến nhà thúc dùng bữa, ở nhà con không có gì để ăn?”

A Thất gật đầu đồng ý, trung niên hướng tiểu hài tử.

“Tiểu An, đưa Thất ca con về nhà chúng ta ăn cơm.”

Tiểu hài tử hai tay đang ôm chân thiếu niên, rời tay khỏi đó, vòng tay đáp.

“Vâng thưa phụ thân.”

Nói xong nó đưa tay kéo A Thất đi cùng đến nhà mình dùng bữa.

Trung niên dọn cái bát vỡ xong, cả ba người cùng rời khỏi nhà nhỏ, đi về bên trái khoảng hai mươi bước, trước cổng treo hai cái lồng đèn, bên trên có tấm bảng nhỏ ghi tên Hoa Sơn An.

Sơn thúc từng nói với hắn ý nghĩa của tấm bảng, là lấy tên cả nhà đặt mong muốn sum hợp gia đình vui vẻ.

Bước vào hắn quan sát nhà Sơn thúc rộng rãi hơn, ngoài sân bên trái một cái bàn đá với bốn cái ghế gỗ, bên cạch hồ cá và cây táo cao khoảng ba mét, nhánh cây sum suê có vài nụ hoa, bên phải có phòng bếp, phía trước là có hai phòng ngủ và chứa đồ.

Nhà A Thất, từ cửa đi vào bên trái là chuồng nuôi gà, bên phải là nhà bếp, phía trước là phòng ngủ và cất đồ.

Trước kia phụ mẫu hắn còn sống để lại rất nhiều gà nhưng từ sau khi họ mất gà cũng bán hết. Mười tuổi hắn muốn đi đào mỏ, chủ quản không nhận vì tuổi còn quá nhỏ, luật ban hành từ Vương Triều quy định dưới mười hai tuổi không được làm việc trong khu mỏ.

Hàng xóm gia đình Sơn thúc,... Giúp đỡ hắn mới sống đến tuổi mười hai để đi đào mỏ, lương thợ mỏ không nhiều một ngày ba xu đủ ăn ba bữa, nếu may mắn đào được Đồng hoặc Kim Thạch nguyên chất tùy vào khối lượng mà quy đổi sang tiền, từ đó đến nay thân xác này chỉ mới đào được hai khối Đồng, hai cân và năm cân.

A Thất thấy Sơn thúc quay lưng hướng về phía bếp.

“Sơn thúc, ta phụ a!”

Nghe hắn nói Sơn thúc không quay lại mà xua tay.

“A Thất, không cần đâu, con cứ ngồi đó ta mang đồ ăn ra.”

Hắn âm thầm cười vui, cùng tiểu An đến cái bàn ngồi xuống.

Nhìn tiểu An, trong đầu A Thất bỗng nhớ đến sự kiện sáu năm trước, lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi háo hức đi đào mỏ. Một đám người đến nhà Sơn thúc bắt Hoa đại nương đi, A Thất vội vàng chạy đến khu mỏ gọi Sơn thúc nhưng cả hai về đến nơi thì không kịp, bất lực khóc lớn, tiếng tiểu An oa oa khóc vang khắp nhà. A Thất cũng không hiểu nguyên do, về sau mới biết gia đình Hoa nương không đồng ý cho Sơn thúc lấy, lý do gia cảnh không phù hợp.

Hắn trò truyện với tiểu An.

“Tiểu An, nhớ mẫu thân không?”

“Nhớ a! Thất ca dẫn ta đi gặp mẫu thân sao?”

“Phụ thân hứa dẫn tiểu An gặp mẫu thân, mãi vẫn thất hứa. Phụ thân xấu a!”

“Ta cũng không biết Hoa đại nương ở đâu! Nếu sau này ta có tiền, ta hứa với đệ dẫn đệ đi tìm mẫu thân.”

“A! Quéo tay Thất ca! Thất hứa làm con sâu mãi không bò được hi hi!”

Hai huynh đệ không chung huyết thống nhưng vẫn rất vui vẻ, trước đây thân xác này đi đào mỏ, mỗi lần đẩy xe mỏ ra ngoài tiểu An luôn đứng đợi cùng hắn tìm quặng tài nguyên cùng một lứa tuổi trẻ.

Sơn thúc mang mâm có cơm, thức ăn, rau xanh, thịt, cá, canh ngọt, ba cái bát, sáu đôi đũa, thìa nhỏ và lớn.

“Hai đứa nói gì vui vẻ thế? Ăn thôi nào.”

A Thất lấy thìa lớn phân cơm, tươi cười.

“Sơn thúc, ta ăn nhờ nhà thúc hoài mà sao ta đưa tiền thúc không lấy?”

“Ha ha, không sao đâu, nhờ có con chơi với tiểu An nhà ta nó mới không trốn mãi trong nhà.”

“Ngày nào ta cũng vào hầm mỏ, cũng không có nhiều thời gian chơi với nó. Hứa đưa nó đi tìm mẫu thân mãi vẫn chưa biết khi nào.”

A Thất biết không phải vì Sơn thúc không muốn đi tìm mà thúc ấy sợ khi gặp người thân Hoa đại nương không có gia cảnh tiền cũng giống với hắn kiếp trước, thúc ấy muốn vào hầm mỏ tìm một cơ duyên đó chính là Tinh Thạch, giá trị nó rất lớn gấp trăm lần Kim Thạch và ngàn lần Đồng.

“Sơn thúc nếu có một ngày ta muốn rời khỏi đây, xin phép thúc cho ta đưa tiểu An đi tìm mẫu thân được không?”

“Được! Ta năm nay sắp bốn mươi không còn trẻ nữa, không biết làm việc này đến khi nào.”

“A Thất, nếu có một ngày ta mất, ngươi giúp ta chăm sóc tốt tiểu An.”

A Thất gật đầu, cùng hai cha con họ ăn cơm, đứa bé tiểu An hiểu chuyện ăn xong cùng dọn dẹp, bóng xế chiều đến lúc đi tắm rửa.

Gần thôn Minh Khai có một con suối nhỏ, mọi người trong thôn ai không có giếng nước thường lấy nước và tắm ở đấy.

A thất chạy về lấy đồ cùng họ ra suối.

Trên đường đi nhóm người A Thất gặp bà Triệu dáng người lom khom cầm gậy gỗ, tóc bạc trắng, da dẻ nhăng nheo, áo xám, dắt theo cháu gái tên Triệu Thi Nhi, tám tuổi, nước da trắng hồng, hai má phúng phính, búi tóc cao cài trâm, áo hồng cánh sen.

Hai bà cháu chào hỏi.

“A Thất, khỏe rồi sao?”

“Ca ốm gầy, đi tắm?”

A Thất quay người chào bà với cháu gái.

“Vâng bà, cháu vừa tỉnh. Tiểu Nhi phụ thân không lấy nước a?”

Triệu Thi Nhi phồng má lắc đầu.

“Không có, phụ thân hôm qua đã lấy.”

Tiểu An chạy sang nắm tay còn lại của bà Triệu.

“Bà ơi, Thất ca vừa ăn ba bát luôn.”

Nhìn cả người tiểu An lấm lem bụi đất, Triệu Thi Nhi rất ưa sạch đẹp thở dài.

“Ây! tiểu An, chui vào chỗ nào lấm lem vậy, theo ta tí ta tắm cho.”

Triệu Thi Nhi nắm tay tiểu An chạy đi, bà Triệu theo sau.

“Văn Sơn, ngươi đây là khi nào tìm mẫu thân tiểu An về?”

“Ta Ta! không biết nàng ở đâu.”

Bà Triệu hiểu biết nhiều xem lệnh bài trên người hồi lâu.

“Đám người dẫn mẫu thân tiểu An đi, có lẽ ở Bích Khải Thành, có thời gian ngươi tới đó dò xét xem.”

Sơn thúc gật đầu rồi ba người không nói gì nữa một mạch đi đến suối nhỏ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận, truyện Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận, đọc truyện Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận, Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận full, Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top