Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận
“Sơn Vũ vào đây.”
Chưởng quản Lý La Kháo kêu gọi, âm thanh to lớn vang vọng trong Vân Tiêu công hội.
A Thất không ngờ chưởng quản là tu luyện giả, hắn thử dùng linh thức kiểm tra Nội Linh đối phương, dựa vào kích thước để đoán tu vi.
Linh thức vừa tiến vào cơ thể chưởng quản lập tức tiêu tán, giống như bị thứ gì đó phá hủy.
Lý La Kháo cảm nhận được có người dò xét tu vi mình lập tức ngăn chặn, vẻ mặt nghiêm trọng.
“A Thất, ngươi không nên dò xét tu vi ta.”
“La Kháo lão, ngài tu vi thật thâm sâu!”
A Thất toát mồ hôi hột, được biết hắn từng đọc tiểu thuyết có vài n·gười c·hết chỉ vì dò xét tu vi người khác, hắn rút kinh nghiệm lần sau không tùy tiện như thế.
Bên ngoài trung niên trẻ tuổi bước vào hướng Lý La Kháo cúi người.
“Chưởng quản, ngài gọi ta?”
Chưởng quản xem xét quần áo trên người thiếu niên cùng tiểu hài tử, lắc đầu, lão muốn nhân viên công hội Vân Tiêu ăn mặc phải ra dáng một chút, ra lệnh cho người bên dưới.
“Ngươi đưa hắn đi nhận trang phục công hội, trong kho có vài bộ đồ kích thước nhỏ để đứa nhỏ này dùng.”
“À còn nữa! Bảo hắn nhận nhiệm vụ đến thôn Lưu Xuân thu mua một xe lúa về, ngươi đi theo hướng dẫn hắn.”
Trung niên trẻ tuổi cúi người dẫn thiếu niên cùng tiểu hài tử ra khỏi phòng, hướng đến phòng kho trang phục, vừa đi vừa nói.
“Lần nữa gặp mặt, ta tên Chu Sơn Vũ, người hướng dẫn công việc.”
“Ta tên Thập Lục A Thất, đệ đệ Lý Thế An, đa tạ Sơn Vũ thúc rất vui được hợp tác.” A Thất cảm ơn.
Bước vào kho A Thất nhìn thấy những bộ trang phục mang sắc cam rực rỡ, như ánh mặt trời lúc hoàng hôn, tạo nên sự ấm áp và nổi bật. Trên nền vải mịn màng là những hoa văn xe ngựa tinh xảo, được thêu dệt công phu. Những chiếc xe ngựa với đường nét uyển chuyển, chi tiết sắc sảo, hiện lên sống động như đang lăn bánh trên những con đường mòn.
Màu cam của trang phục không quá chói lóa, mà nhẹ nhàng, hài hòa với họa tiết màu vàng nhạt và nâu đất, tạo cảm giác cổ xưa, thanh lịch. Chất liệu vải mềm mại, ôm sát cơ thể, mang lại sự thoải mái và tự tin cho người mặc.
Phần cổ áo được thiết kế đơn giản, tạo điểm nhấn vừa đủ để tôn lên sự tinh tế của toàn bộ trang phục. Tay áo dài, hơi phồng ở phần cổ tay, kết hợp với đường viền tinh xảo, làm tăng thêm vẻ đẹp quý phái. Tổng thể trang phục là một sự kết hợp hoàn hảo giữa màu sắc, họa tiết và chất liệu, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật thực sự trên cơ thể người mặc.
Chu Sơn Vũ đi tới chọn lựa hai bộ trang phục, hai đôi giày, một lớn một nhỏ đưa ra.
“Ngươi mặc vào xem có vừa vặn không!”
A Thất cùng tiểu hài tử nhận lấy đi vào phòng thay đồ trước mặt, bên trong hắn thay đồ cho đứa nhỏ.
Cởi quần áo, đôi giày rách của tiểu hài tử bỏ vào kho hệ thống, A Thất mặc quần áo, giày mới cho nó, đứa nhỏ mặc lên rất đẹp, khuôn mặt nó tươi cười.
“Thất ca, đồ mới đẹp a!”
Tiểu hài tử sáu tuổi trông thật đáng yêu trong bộ trang phục màu cam rực rỡ, nổi bật với hoa văn xe ngựa tinh xảo. Đôi mắt tròn xoe của nó lấp lánh niềm vui và sự ngạc nhiên khi nhìn vào những họa tiết sống động trên áo. Bộ trang phục với màu cam ấm áp làm nổi bật làn da mịn màng, nhỏ nhắn.
Chiếc áo vừa vặn với cơ thể nhỏ bé, ôm nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ thoải mái để nó có thể chạy nhảy. Phần tay áo hơi phồng ở cổ tay tạo điểm nhấn dễ thương, và những hoa văn xe ngựa dọc theo thân áo khiến tiểu hài tử trông như một nhân vật trong truyện cổ trang. Chiếc quần cùng màu cam đồng điệu, vừa vặn, giúp nó thoải mái vui đùa mà không cảm thấy vướng víu.
Đôi chân nhỏ nhắn, bước đi tung tăng, phối cùng đôi giày nhỏ màu nâu, tạo nên một tổng thể hài hòa và ngộ nghĩnh. Nụ cười tươi rói của tiểu hài tử, kết hợp với trang phục đặc biệt, làm cho khung cảnh xung quanh thêm phần sống động và vui tươi.
“Tiểu An, ra ngoài trước đi ta thay đồ xong ra.”
Tiểu hài tử chạy ra chỗ trung niên đứng, vài phút sau bên trong phòng thay đồ một thiếu niên mười tám tuổi bước ra, trông thật phong độ và cuốn hút trong bộ trang phục màu cam rực rỡ, với hoa văn xe ngựa tinh xảo. Màu cam tươi sáng không chỉ làm nổi bật làn da khỏe mạnh mà còn phản chiếu sự nhiệt huyết, trẻ trung của tuổi thanh xuân.
Chiếc áo vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo và mạnh mẽ. Hoa văn xe ngựa trải dọc theo thân áo tạo nên sự độc đáo và thanh lịch, kết hợp với các chi tiết thêu tay tinh xảo, khiến bộ trang phục trở nên sang trọng và đậm chất nghệ thuật. Phần cổ áo thiết kế cổ xưa, không quá cầu kỳ nhưng đủ để tạo điểm nhấn tinh tế, tôn lên khuôn mặt thanh tú và đôi mắt sáng ngời của thiếu niên.
Quần cùng tông màu cam, vừa vặn và thoải mái, giúp hắn tự tin trong từng bước đi. Đôi giày da màu nâu đậm, phối hợp hoàn hảo với trang phục, phía sau mái tóc dài được búi lên cao trông gọn gàng, tạo nên một tổng thể hài hòa và lịch lãm.
Với bộ trang phục này, thiếu niên không chỉ toát lên vẻ đẹp ngoại hình mà còn phản ánh sự tự tin, năng động và đầy triển vọng của tuổi trẻ. Mỗi bước đi của hắn đều mang theo sự cuốn hút và phong thái đĩnh đạc, khiến mọi ánh nhìn đều không thể rời xa.
Hai người trố mắt nhìn hắn trong vẻ mặt bất ngờ, tiểu hài tử oa một tiếng.
“Thất ca thật soái a!”
Nghe khen đẹp trai hắn thầm cười nhưng ở đây không có gương để bản thân chiêm ngưỡng.
“Tiểu An cũng rất dễ thương nha!”
Trang phục đầy đủ, trung niên dẫn hai người đi nhận nhiệm vụ ở sảnh chính Vân Tiêu công hội, người dân, tu luyện giả đi lại khắp nơi.
Tiến đến chỗ trung niên mặt trắng ghi sổ sách, Chu Sơn Vũ trò chuyện.
“Tài Tử, ngươi đưa cho ta nhiệm vụ vận chuyển lúa mạch, số lượng một xe.”
Trung niên mặt trắng thắc mắc.
“Ngươi nhận nhiệm vụ đó làm gì, ngươi là người tiếp đón khách hàng mà?”
Chu Sơn Vũ vừa nói vừa chỉ vào hai người đi bên cạnh.
“Chúng ta vừa tuyển được người mới, chưởng quản bảo ta đi hướng dẫn chúng nó.”
Trung niên mặt trắng biết được vài thông tin, Linh Thú từ biển tiến vào đất liền bằng cách đi ngược dòng sông.
“Ha ha! Vậy mà ta cứ tưởng ngươi đổi sang khâu vận chuyển chứ. Đây! Ngươi đi đường cẩn thận, ta nghe nói dạo này ở phía đông hay xuất hiện Linh Thú.”
Nhận lấy tờ giấy màu nâu, Chu Sơn Vũ cũng biết thông tin này nhưng có lẽ không đến nỗi gặp chúng nó ở thôn gần núi lớn.
“Cảm ơn ngươi nhắc nhở, lần tới gặp lại cùng uống rượu.”
Ra khỏi sảnh chính ba người tới chỗ xe hàng, A Thất cùng tiểu An ngồi phía sau xe gỗ trống, Chu Sơn Vũ leo lên lưng ngựa hướng về cổng thành đi tới.
Chào hỏi vệ binh ba người lên đường làm nhiệm vụ đến thôn Lưu Xuân buôn một xe lúa mạch.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi, một người trung niên trẻ tuổi đang kiên nhẫn hướng dẫn một thiếu niên cưỡi ngựa trên mảnh đất khô cằn đất đá nhấp nhô rộng lớn.
Trung niên trẻ tuổi với vẻ mặt điềm tĩnh và đôi mắt đầy kinh nghiệm, nắm chắc dây cương của con ngựa trắng mạnh mẽ. Thiếu niên, tuy còn bỡ ngỡ, nhưng đôi mắt sáng rực lên sự háo hức và quyết tâm.
“Bình tĩnh nào, đừng sợ!”
Chu Sơn Vũ nhẹ nhàng nói, giọng nói như một dòng suối mát lành, xoa dịu mọi nỗi lo lắng trong lòng thiếu niên.
“Hãy cảm nhận nhịp điệu của con ngựa, hòa mình vào từng bước chân của nó.”
Thiếu niên gật đầu, hít thở sâu, cố gắng thả lỏng người. Chu Sơn Vũ chỉ dẫn từng chi tiết, từ cách ngồi thẳng lưng, giữ thăng bằng, đến cách sử dụng chân và tay để điều khiển con ngựa. Mỗi lần thiếu niên làm sai, Chu Sơn Vũ kiên nhẫn chỉnh lại, không hề cau có hay nản lòng.
Dần dần, thiếu niên cảm nhận được sự gắn kết với con ngựa, những bước đi trở nên tự tin và mượt mà hơn. Chu Sơn Vũ nở một nụ cười hài lòng, ánh mắt lấp lánh niềm vui và tự hào.
“Tốt lắm! Ngươi đang làm rất tốt,” Chu Sơn Vũ khuyến khích thiếu niên tiếp tục.
Khi hoàng hôn buông xuống, bọn họ đi tới cánh đồng nhuộm một màu vàng rực rỡ, hình ảnh trung niên vẫn kiên trì chỉ dạy, từng bước xây dựng sự tự tin và kỹ năng cưỡi ngựa cho thiếu niên.
Một ngày tập luyện trôi qua, nhưng những bài học về kiên nhẫn, sự hướng dẫn tận tình và tình cảm giữa người với người sẽ còn mãi trong ký ức của thiếu niên.
Bóng tối dần sâu hơn, ánh trăng chiếu sáng trên xe gỗ tiểu hài tử dụi dụi đôi mắt vừa tỉnh dậy, bụng hơi kêu.
“Thất ca ta đói!”
Phía trước hai người trung niên vẫn thúc ngựa đi trong bóng tối, khả năng điều khiển ngựa tốt cộng thêm có ánh trăng sáng.
“Ta có mang theo lương khô các ngươi ăn tạm đỡ đói, sắp đến nơi rồi.” Chu Sơn Vũ quay lưng ném cho hai người túi đồ.
“Đa tạ Sơn Vũ thúc.” A Thất nhận lấy cảm ơn.
Bên trong có hai cái bánh gạo với một thanh màu nâu giống với lương khô kiếp trước A Thất từng sử dụng qua, hắn đưa thức ăn cho tiểu hài tử.
“Tiểu An, đệ ăn đi.”
Bóng tối có ánh trăng chiếu sáng, rọi lên gương mặt rạng rỡ của tiểu hài tử cùng thiếu niên ngồi trên chiếc xe gỗ. Đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn vào chiếc bánh gạo trắng mềm mại trong tay, đầy háo hức và thích thú. Chiếc bánh gạo được nắn thành hình tròn xinh xắn.
Với đôi tay nhỏ xíu, tiểu hài tử từ từ đưa chiếc bánh gạo lên miệng, cắn một miếng nhỏ. Ngay lập tức, vị ngọt thanh mát lan tỏa khắp miệng, khiến nó không khỏi reo lên thích thú. Đôi má phúng phính tiểu hài tử phồng lên khi nhai, trông càng thêm đáng yêu và hồn nhiên.
Tiểu An thốt lên, mắt long lanh niềm vui.
“Ngon quá, Thất ca ơi!”
Thiếu niên ngồi bên cạnh, mỉm cười hiền từ, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi đệ đệ mình vui vẻ thưởng thức món bánh gạo.
Tiểu hài tử tiếp tục ăn bánh gạo, từng miếng nhỏ một, cẩn thận nhấm nháp hương vị ngọt ngào. Đôi chân đong đưa theo nhịp, còn miệng thì líu lo những câu chuyện trẻ thơ, tiếng cười trong trẻo vang lên khắp trong bóng tối.
Chiếc bánh gạo dần nhỏ lại trong tay tiểu hài tử, nhưng niềm vui và hạnh phúc thì ngày càng lớn hơn. Khi miếng bánh cuối cùng tan chảy trong miệng, nó thở một hơi dài đầy thỏa mãn, nụ cười vẫn nở trên môi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận,
truyện Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận,
đọc truyện Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận,
Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận full,
Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!