Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 28: Ở trong tù làm một phạm nhân ngoan ngoãn. (6)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 27: Nhà tù ở Mỹ. (2)

Máy bay đến Mỹ rất nhanh đã hạ cánh, đích đến cuối cùng của cuộc đời cô — New York City.

Khoảng khắc Khởi Dư vừa đặt chân ở sân bay liền thu hút một đống mắt nhìn của đám đông, trên người tuy mặc bộ đồ dành cho tội phạm thấp kém nhưng lại không lấn át được dung mạo đẹp đến yêu mị của cô, hai tay trắng nõn dưới lớp tay áo bị còng lại một chỗ phá lệ chướng mắt, bên người lại có hai vị cảnh sát uy phong lẫm liệt theo sát, khiến đám đông ở sân bay vừa lo sợ vừa hiếu kì.

Bọn họ nhìn cô dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người vẫn hết sức tự nhiên như đang đi đường bình thường mà rời đi, sắc đẹp phương Đông vừa được chiêm ngưỡng có lẽ khó mà quên được ngay. Tội phạm nữ này, quả thực là nên được người ta xưng một tiếng: *Xà hạt mỹ nhân.

*Xà hạt mỹ nhân: Người phụ nữ nham hiểm, độc địa như rắn rết.

Khởi Dư ngoan ngoãn theo cảnh sát lên xe, vị trí của cô ở cạnh cửa ra, khá là thuận tiện cho di chuyển, ngồi xong, ngẩng đầu lên lại phát hiện có hai người ngoại quốc mắt xanh da trắng mang theo tò mò mà nhìn chằm chằm cô.

Cô cũng không tính nói gì, chỉ nâng mắt đáp trả lại họ. Ba người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn đến mắt cũng không chớp.

Qua một lúc lâu, Khởi Dư cảm thấy mắt mình càng lúc càng cay, nước mắt sinh lý cũng bắt đầu đảo quanh hốc mắt chua xót, trước khi nước mắt rơi xuống Khởi Dư lập tức nhắm mắt lại rồi ngẩng cao đầu.

"Ha ha, i won!"

Tiếng cười vui vẻ vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc đến sắp chết ngạt trong xe, Khởi Dư mở mắt ra, nước mắt đã sớm bốc hơi không thấy tăm tích, chỉ còn mỗi tơ máu dữ tợn còn lưu lại trong mắt làm vết tích nhắc nhở trò hề vô bổ vừa rồi.

Thiếu nữ đẹp tựa như hoa mắt đỏ ngầu, dù biểu tình trên mặt thực thản nhiên nhưng không hiểu vì sao có hơi đáng sợ.

Khởi Dư ngồi lại đàng hoàng, giương mắt nhìn hai người ngoại quốc vừa lau nước mắt vừa cười ha hả ở phía đối diện.

Khởi Dư có chút cạn lời, nãy giờ hai người họ đang chơi đối mắt với cô đó hả? Họ có phải hay không quên mất thân phận của mình, thân phận của cô?

"Nghiêm túc chút!"

Cảnh sát ngồi bên cạnh cô hung dữ dùng tiếng Trung cảnh cáo cô, nhưng lại không hề có ý tứ trách cứ hai tên đầu sỏ bắt đầu trước kia, điển hình của loại chỉ biết khách sáo với nước bạn mà không biết yêu thương đồng bào.

Này thật đúng là, so người với người, tâm can nát bét, ngoài việc rước lấy tổn thương không đáng có thì chả được cái gì.

[ Cô tổn thương sao? ]

Khởi Dư thành thật lắc đầu: "Không hề, ta chỉ đang cố gắng hòa nhập vào xã hội thôi."

Mỗi ngày đều đang cố gắng tiến bộ!

[ ... Ký chủ thật là có tinh thần tự giác. ]

"Tất nhiên, giờ mi mới biết sao?" Sống lâu như vậy, luận về kinh nghiệm đời sống, cô mà đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất! Ngay cả đám kia cũng không!

[ ... ] Mới cho cô một bình thuốc màu, thế mà cô đã muốn mở hẳn phường nhuộm luôn rồi.

Xe mới đi hơn một tiếng đã dừng lại, Khởi Dư nhìn họ lục đục chuẩn bị xuống xe, trong đầu thắc mắc.

Không phải nhà tù riêng biệt giam giữ rất nhiều tội phạm nguy hiểm khét tiếng sao? Tại sao lại đến nơi nhanh như vậy? Không lẽ địa điểm nhà tù rất gần? Họ không sợ người bên trong một khi thoát ra được liền ở bên ngoài chơi một vố lớn sao?

Xu thế đặt câu hỏi trong thầm lặng của Khởi Dư ngày một nhiều, hệ thống ở trong đầu cô bất lực đỡ trán như người mẹ già nhìn đứa con ngốc nghếch của mình, trong lòng ngán ngẩm: Não bộ của ký chủ được làm từ 'Mười vạn câu hỏi vì sao' đấy à?

Thấy Khởi Dư vẫn còn ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, cảnh sát Giáp không nhịn được cau mày, vô cùng mất kiên nhẫn mà thúc giục: "Làm gì đấy, xuống nhanh!"

Khởi Dư im lặng chớp chớp mắt, ánh mắt đưa về phía cảnh sát Giáp nổi lên âm trầm, hệt như con rắn độc nhìn chăm chăm vào con mồi, tùy thời có thể phun nọc độc gϊếŧ chết con mồi, không khí xung quanh giống như bị ép xuống thấp, lạnh thấu xương, làm toàn thân gã vô thức nổi da gà, nói không nên lời.

Vốn tưởng là sẽ có gì đó xảy ra, kết quả Khởi Dư cong môi cười một cái, băng sương ít ỏi trong mắt triệt để tan vỡ, cô cúi đầu bước ra khỏi xe, khi đi ngang qua người cảnh sát Giáp, còn thân thiết nói một câu: "Đại ca, vất vả rồi."

Cảnh sát Giáp: "..."

Khởi Dư nhìn về phía trước, đống câu hỏi vớ vẩn ban đầu tức thì ngâm nước nóng, đằng trước là mặt biển mênh mông kéo dài đến cuối chân trời cũng không thấy thứ gì khác, mà ở gần bờ, chính là một chiếc ca nô cỡ trung màu xanh đậm xen lẫn với màu trắng. Trên đó, ngoại trừ người lái ra thì đã có ba người mặc đồ đen đứng ở đuôi thuyền, cực kỳ nghiêm túc mà khoanh tay nhìn lại cô.

Khởi Dư: "..." Có bị mù cũng biết là không dễ ở chung rồi.

Hai người ngoại quốc vừa nãy mới chơi đối mắt cùng Khởi Dư, một kẻ cười lớn tiếng tên Joe, một kẻ bất động thanh sắc mỉm cười tên Kevin, hai người này là anh em sinh đôi, là bộ phận quản lý tù nhân từ trong nhà tù Mỹ được phái tới hộ tống cô.

Joe hất hất mái tóc vàng hoe của anh ta, đôi mắt xanh dương đảo qua người Khởi Dư, nhe răng cười, giọng Mỹ tiêu chuẩn: "Cô gái nhỏ, có phải cô nghĩ nhà tù được xây ở thành phố đúng không?"

Khởi Dư thành thật gật gật đầu: "Ừ."

"Phì, người Trung Quốc thật là ngốc ~"

Kevin cũng tủm tỉm cười: "Chúng tôi xây dựng nhà tù dành riêng cho những tội phạm độc ác nhất, nơi đó ở ngoài biển, là một hòn đảo tách biệt hoàn toàn với thành thị đông đúc, có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người dân."

"Khi tới nơi tôi sẽ giới thiệu sơ qua về luật lệ và nhà tù cho cô, giờ thì, chúng ta đi thôi."

"Ồ."

Khởi Dư theo Kevin và Joe lên ca nô, khi tất cả đã yên vị thuyền mới khởi động máy chạy trên biển, Khởi Dư quay đầu, nhìn hai vị cảnh sát người Trung ở bờ biển xoay người rời đi, vuốt cằm suy nghĩ.

Cô nghe hiểu người ngoại quốc nói gì, tức là nguyên chủ có học ngôn ngữ của họ, nhưng nguyên chủ từ sơ trung đã bỏ học để đi kiếm tiền trang trải cuộc sống, lấy đâu ra tiền và thời gian học chứ?

Khởi Dư đang trầm ngâm, không biết nghĩ tới cái gì, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Từ từ, nếu đúng như cô đoán mò, có thể là, mọi tội lỗi nguyên chủ làm ra chưa chắc đã do sai lầm lúc nhỏ của Lưu Mãn Mãn, có khi là bởi vì nguyên chủ đã từng tiếp xúc với người ngoại quốc, mà trong khoảng thời gian đó nhất định đã xảy ra gì đó.

Vấn đề này rất có thể là đầu sỏ trực tiếp điều khiển bánh răng cuộc đời của Bạch Khởi Dư rẽ sang hướng tiêu cực nhất. Hiểu được nguyên nhân, toàn bộ sẽ rõ ràng.

Vừa có được manh mối, Khởi Dư lại thở dài thườn thượt, cái này cô thực sự không biết, có lục lọi trí nhớ cũng tìm không ra, quả nhiên không phải linh hồn chân chính thì không xem hết được.

Cũng nhờ vậy mà cô hiểu ra một điều, tư liệu mà hệ thống gửi cho cô không hề đầy đủ, nó giống như một độc giả đứng bên ngoài đọc khái quát câu chuyện rồi ghi lại thôi vậy, đầy đủ chi tiết chính nhưng lại hời hợt sơ sài.

Khởi Dư cúi đầu nhìn cái còng tay vững chãi giam hai tay mình lại một chỗ, thầm nghĩ bất tiện, lại ngẩng đầu liếc đồ vật được treo ở thắt lưng Kevin, ngay cả Joe cũng có cái y hệt, liền nghi hoặc hỏi: "Cái này là ——"

Joe theo tầm mắt của cô nhìn lên khẩu súng giắt ở bên hông Kevin, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên: "Cô không biết?"

Tội phạm lại không biết súng là cái gì? Kiểu này thì cô phạm tội như thế nào hả, ít nhất cũng phải thấy qua hoặc hiểu biết đôi chút chứ!

Khởi Dư mờ mịt lắc đầu. Ngoại hình có chút quen thuộc nhưng vẫn thật xa lạ, cô không nhớ ra thứ đó có tác dụng gì.

"Joe, bên Trung Quốc không cho phép người dân được giữ súng như ở nước ta, cô ấy không biết cũng là điều bình thường." Kevin lười biếng dựa lưng vào cạnh thuyền, ngón tay vân vê đầu súng, hướng Khởi Dư giải thích: "Đây là khẩu súng chuyên dụng của quản lý, dùng để xác minh, đại biểu cho thân phận của từng người."

Khởi Dư gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, không định hỏi gì thêm.

"Hệ thống, 'Khẩu súng' là cái gì?"

[ Là thứ có thể bắn ra đạn, tương tự như cung tên, có thể làm người khác bị thương, tử vong. ]

Khởi Dư nghe xong, mặt lập tức tái mét, cơ thể theo bản năng tạo khoảng cách cách xa hai người ngoại quốc kia.

Joe thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, lo lắng hỏi: "Làm sao thế?"

"Say... say sóng." Trước mắt chỉ có thể nghĩ ra cái lý do này, cô không muốn bầu không khí đang tốt lại vì tâm tình của mình mà bị phá hủy.

"À, thật ngại quá, tôi không có mang theo thuốc, cô cố nhịn một lát nhé."

"Ừ."

Để di dời lực chú ý của người say sóng ra chỗ khác, Joe tiếp tục bắt chuyện với cô: "Cô tên gì?"

"Bạch Khởi Dư."

"Bạch cái gì Dư? Thật xin lỗi, tôi nghe không hiểu. Tên của mấy người khó đọc ghê."

Nhìn Joe ngượng ngùng gãi đầu, Kevin bật cười, nhấc chân đá bắp chân anh ta một cái: "Cứ gọi là Dư được rồi."

Nói xong, quay sang nhìn cô: "Đúng không?"

"Ừ." Gọi thế nào cũng được, cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

"Ồ, vậy thì dễ đọc hơn nhiều." Joe gật gù.

Ca nô lướt trên mặt biển tạo thành một luồng bọt trắng xóa, Khởi Dư nghiêng đầu, nhìn hình ảnh ngược của bản thân phản chiếu trên mặt nước xanh thẳm đang xao động bên ngoài, ký ức chôn sâu lại phát tác, đáy lòng từng chút một dâng lên cỗ sợ hãi run rẩy.

Cảm nhận được phản ứng của cô, hệ thống tò mò lại quan tâm hỏi: [ Ký chủ, cô sợ? ]

"... Ừ." Khởi Dư cụp mi, chuyển tầm mắt.

Sợ? Nào chỉ có đơn giản như vậy.

Cảm giác làn nước xâm nhập vào giác quan, làm tắc nghẽn đường hô hấp, khiến cổ họng và hốc mắt bỏng rát khó chịu, lại trơ mắt nhìn bản thân từ từ chìm xuống, dù làm thế nào cũng không ngoi lên được, sợ hãi lại mong chờ cái chết đến.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối, mỗi phút mỗi giây trôi qua chỉ có sự khủng hoảng và bực dọc vô cớ khi phải chịu đựng ảo giác lượn lờ quanh thân do tâm lý bị ảnh hưởng sinh ra, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị áp suất của dòng nước ép đến rỉ máu, đau đớn phóng đại, sống không bằng chết.

Theo cách nói của nhân loại bây giờ, cái đó gọi là hội chứng biển sâu nhỉ?

Khởi Dư xoa xoa các đốt ngón tay, ánh mắt lạnh nhạt.

Joe ở phía đối diện bất ngờ reo lên, thanh âm kích động của nam nhân kéo tâm trí cô trở lại hiện tại: "Wow, cô thực sự là người phương Đông Trung Quốc sao, Dư? Đây là màu mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy, cô là mang Lens hay là tự nhiên?"

"Tự nhiên." Lens là cái quỷ gì?

Joe hâm mộ không ngớt, khoa tay múa chân bày tỏ sự yêu thích của anh ta về đôi mắt của cô.

"Hey Dư, thành thật mà nói, cô là tội phạm đầu tiên dễ nói chuyện nhất và bình thường nhất luôn đó." Joe tì tay lên đầu gối chống cằm, bày ra bộ dạng ông lão lõi đời thở dài ngao ngán.

"Thật sao? Nói nghe một chút." Nháy mắt đề tài này liền dấy lên hứng thú của Khởi Dư.

"Này nhá." Joe nâng tay vuốt tóc mái trước trán ra sau, cười hì hì nói: "Hai năm trước, tôi và Kevin hộ tống một người đàn ông tầm ba mươi lăm, tướng mạo khá lắm, cô biết ông ta phạm tội gì không?"

Khởi Dư phối hợp hỏi: "Cái gì?"

Joe định nói gì đó nhưng mặt bỗng chốc ửng hồng khả nghi, ậm ừ không chịu nói rõ.

Kevin bình thản nói thay anh ta: "Hãm hiếp. Bộ phận chúng tôi không gọi tên của tội phạm, chỉ đặt số thứ tự cho từng người, ông ta là Số 15."

Joe che miệng ho mấy tiếng, tiếp tục nói: "Ông ta tuy trông giống —— Ừm, ở đất nước cô gọi là 'Yêu râu xanh' nhỉ, nhưng thực chất cũng là một kẻ siêu thông minh đấy. Chỉ trong vòng 5 năm, ông ta đã cưỡиɠ ɦϊếp gần cả trăm phụ nữ, nhiều lần bị kẹt trong vòng vây của cảnh sát cũng thoát được."

"Về sau chúng tôi phải nhờ sáng kiến của một tội phạm thiên tài khác trong ngục riêng mới tóm được ông ta đó."

Khởi Dư không giấu được vẻ ngạc nhiên: "Thận của ông ta còn ổn chứ?"

"Khụ... chắc là ổn."

Kevin dường như nhớ tới gì đó, đỡ trán than thở: "Dư, cô không biết đâu, thời điểm ông ta ngồi đây nói chuyện với chúng tôi, miệng lúc nào cũng hỏi chúng tôi thích mẫu người phụ nữ nào, ngực to hay mông lớn, độ dài chiều ngang *** là bao nhiêu, mấy năm từng quan hệ với người nào ——"

"Dừng dừng! Bỏ qua bỏ qua!" Joe đá chân Kevin, ra hiệu cho anh ngừng nói, còn mình thì hắng giọng nói tiếp: "Năm ngoái, chúng tôi gặp một thằng nhóc, hừm, chắc cũng chập tuổi cô đấy, hắn á, siêu quái dị, lầm lầm lì lì, u ám ảm đạm chẳng giống người sống gì cả. Hắn là Hacker khét tiếng bị quốc gia truy lùng đấy, hắn bởi vì không ít lần bại lộ tư liệu cơ mật của quốc gia ra ngoài làm chuyện tư mới bị truy nã.

Cuối cùng, gần mười năm, không hiểu sao hắn lại tự đầu thú, nếu không đầu thú, chậc chậc, hắn có thể sẽ trở thành mối họa nguy hiểm hàng đầu, giá trị bản thân cũng sẽ lên tới hàng triệu đô la Mỹ a."

Kevin gật đầu: "Ừm, cái ý tưởng đã bắt được Số 15 cũng do hắn đề xuất ra đấy."

"Ồ."

"..."

Mấy phút trôi qua, Khởi Dư không thấy hai người không định lên tiếng nữa, đành chủ động mở miệng cứu vãn cuộc trò chuyện: "Hết rồi? Chỉ có hai người thôi à?"

Joe nhún nhún vai, không để ý nói: "Yup, cô người là thứ ba. Trong nhà tù còn có rất nhiều tội phạm thiên tài khác, đáng tiếc, bọn họ đều được bộ phận quản lý khác hộ tống, chúng tôi không có cơ hội tiếp xúc." Nếu có, nhất định sẽ rất thú vị.

Khởi Dư gật đầu: "Ra vậy."

"Cô thì sao?" Kevin chuyển đề tài lên người Khởi Dư.

Khởi Dư nâng cao chân mày, cười một tiếng: "Không có gì đặc biệt, cuộc sống khốn khó, thói đời bất công, em trai bị ngộ sát, sau đó ——"

Cô giơ tay, đập hai lòng bàn tay vào nhau, tiếng 'bốp' vang lên giữa biển khơi tĩnh mịch, hòa vào tiếng 'ù ù' của động cơ trên thuyền đang chạy rồi mất hút: "Bùm, bọn họ chết, tôi cũng chết."

Joe không hiểu mấy lời cuối có ý gì, nhưng Kevin rất rõ ràng.

Cô nói, cô đã gϊếŧ người, ý nghĩa và mục tiêu sống không còn nữa, quyết định kết thúc tất cả. Kết quả cô lại không chết, chẳng biết là may mắn hay xui xẻo đây...

Kevin mỉm cười: "Lần đầu gϊếŧ người thế nào?"

Khởi Dư nhíu mày ngẫm nghĩ, nói: "... Khoái trá."

Theo như nguyên chủ, thời điểm tự tay tước đoạt sinh mạng của cha dượng, kɦoáı ƈảʍ vặn vẹo không bình thường lộ hẳn ra trên khuôn mặt cô ấy, cực kỳ quái dị, bộ dạng không khác gì mấy kẻ có bệnh tâm thần.

"Lúc đó cô mấy tuổi."

"Mười ba."

Thấy hai người kia không chú ý đến mình, Joe không nhịn được chen ngang: "Dư, cô không sợ sao, mới chỉ là trẻ vị thành niên mà trên lưng đã phải cõng một mạng người, vốn dĩ cô có thể như những người phụ nữ trẻ đẹp khác đi mua sắm hưởng thụ cuộc đời, vậy mà chỉ vì lầm đường lạc lối thời trẻ mà chôn vùi cuộc sống của mình tại nơi ngục tù. Có thấy hối hận không?"

"Không có." Nguyên chủ có lý do của mình, hối hận thì thế nào, đi đến bước này, cô ấy không dám cũng không thể hối hận.

Joe gật gật đầu, không bất ngờ, anh ta từng hỏi rất nhiều tội phạm câu này, câu trả lời của bọn họ không giống nhau, nhưng về tính chất thì chẳng có gì khác biệt.

"Cô... rất máu lạnh." Kevin vừa nói vừa lẳng lặng quan sát cô, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.

Lẽ ra cô nên cảm thấy sợ hãi, hối hận, day dứt và ăn năn như một con người có tình cảm, nhất là khi bản thân là phụ nữ, nhưng nhìn sâu trong mắt cô, anh chỉ thấy được một tia bướng bỉnh lại cố chấp với tư tưởng: Tôi không sai.

Hết thảy tất cả, chỉ chứng minh rằng, cô đã mất đi nhân chi thường tình vốn có của một con người bình thường. Đây là đặc điểm chung cơ bản của tội phạm có tâm lý bất thường, anh không ngạc nhiên, chỉ là hơi khó chịu, những người như thế này, tốt nhất là gϊếŧ quách đi cho xong.

Pháp luật chính là như vậy, người hiền lành vô tình phạm phải một sai lầm, sinh mạng liền khó mà bảo toàn, còn muốn kết thúc sinh mạng của kẻ ác có lý do cho riêng mình thì vẫn luôn rất khó khăn, gần như là không thể.

Thể loại công bằng và bất công luôn đi song song này, khiến người ta bực bội chết đi được.

Joe ở bên cạnh đồng tình nói: "Nhưng mà đừng buồn, những người ở trong nhà tù, không có một ai không máu lạnh, không bình thường cả. Bị đưa đến đây, chứng tỏ cô cũng là một tội phạm thiên tài, nếu không, cô đã không có tư cách để gặp chúng tôi rồi. Tội phạm cũng như tư bản, đều chia giai cấp cả đấy, cô biết mà."

Khởi Dư dở khóc dở cười: "Tôi sẽ xem như đây là một lời an ủi vậy."

"Ha ha ha. Phải rồi, cô đã gϊếŧ bao nhiêu người?"

"Gần bốn mươi."

"Trong vòng?"

"... Trong vòng hơn một năm." Không tính thời gian sau đó khi nguyên chủ đã gϊếŧ cha dượng thì từ lúc bắt đầu, đúng là hơn một năm.

"Cô... người già, trẻ con, đàn ông, phụ nữ, người tần tật, cô sát hại toàn bộ?" Joe kinh hãi.

"... Toàn bộ."

Joe trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Trời, Dư, thảo nào cô bị tống đến đây, cô thực sự là táng tận lương tâm mà!"

Sau đó lại lẩm bẩm: "Tội phạm ai cũng có một ngoại lệ được đặt ra trong lòng, ngay cả Số 15 người ta còn không động đến đàn ông và người già, cô gái nhỏ như cô thế mà so với bọn họ còn ác hơn..."

Khởi Dư: "..."

Cái này là khen hay chê?

Không đúng, đây là nguyên chủ làm ra, không phải bổn bảo bảo!

———

*Góc nhỏ của truyện*

~ Chuyên mục giới thiệu nhân vật ~

Họ tên: Joe Wilson.

Tuổi tác: 29.

Sở thích: Thích những con thú có lông vừa nhỏ vừa mềm mại, thích đồ cay mặn, thích những thứ nguy hiểm, có tính khiêu chiến như chơi cảm giác mạnh.

Sở ghét: Ghét loài sâu bọ côn trùng, những thứ uốn éo trơn trượt như rắn, đặc biệt là chó (chủ yếu là sợ).

Tính cách: Một kẻ có thể hòa hợp với mọi người mọi lúc mọi nơi, phiền phức chuyên tạo rắc rối khắp nơi, nhiều lúc trẻ con không đúng độ tuổi, song lúc cần nghiêm túc sẽ nghiêm túc, có thể khiến người khác đối với anh ta tràn ngập tin tưởng trong phút chốc.

Thân phận: Anh trai song sinh của Kevin, là thành viên thuộc bộ phận quản lý tội phạm thiên tài, phụ trách giám sát và huấn luyện họ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai, truyện Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai, đọc truyện Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai, Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai full, Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top