Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Y Đạo Quan Đồ
Tĩnh Hải cách Lam Sơn chỉ có bảy mươi cây số mà thôi, lần này Tần Thanh tham gia vào lớp học tập cũng phải chú ý đến công tác trong thành phố, lớp huấn luyện về phát triển tinh thần văn minh kiến thiết này, thật ra cũng không có chương trình học thực chất, hơn nữa phần lớn cán bộ tham gia vào lớp học tập lần này cũng đều đã ngoài cấp xử, trong kỷ luật cũng không có nhiều yêu cầu nghiêm ngặt, thời gian biểu cũng đã được sắp xếp, mỗi tuầ học sáu ngày, chương trình học chân chính chỉ có hai ngày, bốn ngày kia là học qua màn hình, hoặc là tham quan học tập, nói trắng ra là lần này mang lương nghỉ ngơi, cho những cán bộ này một lần an dưỡng.Tổng cộng có năm mươi người, thật ra thì chỉ có bốn mươi chín thôi, loại cán bộ có công tác trong người như Tần Thanh thì có đến mười mấy người, người chân chính ở yên tại Tĩnh Hải chẳng qua cũng chỉ có ba mươi mốt.Tất cả mọi người đều xem lần học tập này trở thành một cơ hội nghỉ ngơi, tháng tám mỗi năm là thời điểm du lịch lên cao của Tĩnh Hải, chính phủ thành phố Tĩnh Hải ngoại trừ cho những cán bộ này ăn chơi học tập, còn kiểm tra toàn diện cho bọn họ nữa.Lúc đầu thì Trương Dương coi như còn thành thật, dù sao thì cũng có Tần Thanh ở chổ này, lúc vừa mới bắt đầu thì chương trình học quả thật cũng khá là dày, chỉ là Trương Dương cảm thụ được tư vị ôn nhu của phó thị trưởng Tần, nụ cười rạng rỡ của cô mỗi khi thấy được nước triều lên xuống, cảm thụ được ánh mặt trời và sóng biển qua tay của đối phương, đôi khi còn rút thời gian học ra để ca hát, hát lên cái bài dân ca vườn trường lưu hành nhất thời đương thời, là bài bạn ngồi cùng bàn, mỗi khi hắn hát lên bài hát đa sầu đa cảm này, thì có người thoải mái có người lại khóc...Tần Thanh ôm lấy cánh tay của hắn, tựa vào đầu vai của hắn, nhẹ giọng nói với hắn, cả đời này chưa từng có phúc, lúc trước cũng một lần gả rồi, nhưng cuối cùng lại biến thành quả phụ, nhưng mà bây giờ đã có được hạnh phúc ngọt ngào, cái hạnh phúc này là bởi vì Trương Dương, cái ngọt ngào này cũng là bởi vì hắn.Tần Thanh tuy rằng bị thời gian tuần trăng mật này làm cho say sưa thật sâu, nhưng mà cô vẫn không quên chức trách của mình, ở Tĩnh Hải bốn ngày, Tần Thanh liền trở về Lam Sơn để làm chính phụ, ngay cả vụ kiểm tra toàn diện cán bộ tại Tĩnh Hải cũng không tham gia.Kiểm tra sức khỏe được thu xếp tại bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải, bang cán bộ lãnh đạo này được đãi ngộ cao nhất, viện trưởng của bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải đi theo từ đầu đến cuối. Vương Quảng Chính khi làm danh sách thống kê người thì phát hiện ra Tần Thanh đã sớm quay về Lam Sơn, lần huấn luyện này có sáu cán bộ cấp phó phòng, Tần Thanh là một trong số đó, Vương Quảng Chính chẳng qua chỉ là cấp xử, Tần Thanh đương nhiên là không cần xin phép của gã.Nhưng mà Vương Quảng Chính vẫn đi tìm Trương Dương để hỏi một chút.Trương Dương biết rõ mà vẫn giả bộ hồ đồ: "Tôi không biết, thị trưởng Tần đi rồi sao?" Thật ra ngày hôm qua khi Tần Thanh rời đi, đã đến biệt thự số 33 để nói với hắn, Trương đại quan nhân cũng rõ ràng công việc đặt lên hàng đầu, tư tình nhi nữ để về sau, dù sao thì Tần Thanh cũng chỉ trở lại vài ngày thôi, thời gian ở chung trong hai tháng của bọn họ vẫn còn nhiều.Vương Quảng Chính cười nói: "Thị trưởng Tần không nói với cậu sao?" Vương Quảng Chính cũng lắm miệng, không có việc gì đi nói một câu, mà cái đám lãnh đạo đến từ khắp các nơi, bên trong cũng có đủ loại người, có người đã đem quá khứ của Trương Dương và Tần Thanh tiết lộ ra, tuy rằng Trương Dương và Tần Thanh ở Tĩnh Hải cũng đã che giấu rất tốt, nhưng mà cái việc học tập này có tỉ lệ rãnh rỗi quá cao, người rãnh rỗi thì thích làm gì nhĩ? Đương nhiên là thích nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm thích nhất là nói gì, nói cái gì có thể khiến cho người khác chú ý nhất? Đương nhiên là chuyện xấu giữa nam nữ, thật ra thì chuyện đặc sắc trong thể chế cũng không hề thua kém mấy xì căng đan của diễn viên ngôi sao chút nào cả. Lúc Trương Dương và Tần Thanh còn chưa biết chuyện gì, thì đã có người bắt đầu "sáng tác" về những chuyện xấu trong quá khứ của bọn họ rồi, đương nhiên Trương Dương chỉ là bị vướng vào thôi, trung tâm của vụ việc lần này chính là Tần Thanh, đương nhiên cô là người hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất.
Đàn ông ngồi với nhau thì thích nói về đàn bà, cán bộ nam cũng thế thôi, bọn họ thích bàn luận về nữ cán bộ, nhất là một thị trưởng mỹ nữ như Tần Thanh. Vì thế Trương Dương cũng bị liên lụy vào, đương nhiên Trương Dương chỉ là một phần trong số đề tài bàn luận của họ thôi.Trương Dương nghe xong lời của Vương Quảng Chính cũng có chút khó chịu, hắn hỏi ngược lại: "Tôi là cấp phó xử, người ta là cấp phó phòng, lẽ nào thị trưởng Tần người ta phải đến tìm tôi để xin nghỉ?" Hắn cũng không có ý kiến gì về lời nói của Vương Quảng Chính, chỉ là hơi bận về mấy chuyện hành lang mà thôi.Vương Quảng Chính lúc này cũng ý thức được là mình đã nói sai, cười nói: "Thị trưởng Trương, tôi cũng không phải là thấy các người quen biết nhau mới hỏi đấy thôi!"Trương Dương gật đầu: "Tôi từng là nhân viên của cô ấy trong cục chiêu thương, thị trưởng Tần là lãnh đạo của tôi!"Vương Quảng Chính cười cười, không nói gì cả, bản lĩnh của Trương Dương gã cũng đã nghe nói qua vài lần, nhưng mà Vương Quảng Chính cho rằng, truyền kỳ của Trương Dương chẳng qua là được khuếch đại thêm mà thôi, loại suy nghĩ của gã thật ra cũng là của phần lớn người, chưa tận mình lĩnh giáo qua ai mà lại tin tưởng một cán bộ cấp phó xử mới hai mươi tuổi lại có nhiều năng lực như vậy, cho rằng hắn chẳng qua chỉ là dựa vào cha vợ tỉnh trưởng tương lai thôi, mới có thể leo lên vị trí ngày hôm nay. Trong lòng Vương Quảng Chính khinh thường Trương Dương, chỉ là ngoài miệng không nói thêm gì, gã đem phiếu kiểm tra sức khỏe phát cho Trương Dương, rồi đi đưa cho những người khác. Nếu chuyện này dừng ở đây, thì Trương Dương khẳng định cũng chẳng làm gì cả.Chỉ là Vương Quảng Chính trăm không nên vạn không nên nói ra một câu lúc phát phiếu kiểm tra sức khỏe cho bộ trưởng bộ tuyên truyền thành phố Tĩnh Hải là Vinh Trường Chí, thật ra thì gã cũng đã cách Trương Dương khá xa rồi, lúc đưa phiếu cho Vinh Trường Chí, Vinh Trường Chí hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Thằng mặt trắng ấy đắc tội với anh hả?"Vương Quảng Chính thấp giọng cười cười: "Giấu đầu lòi đuôi, chỉ là hỏi hắn tại sao Tần Thanh không tới? Hắn liền khẩn trương, làm như sợ người khác không biết gì về quá khứ của hai người"Vinh Trường Chí cười hắc hắc nói: "Quảng Chính, anh cũng nhiều chuyện, anh hỏi hắn làm gì?"Vương Quảng Chính nói: "Thật sự không nghĩ ra, quả phụ Thanh coi trọng hắn ở chổ nào?"Vinh Trường Chí làm vẻ mặt mờ ám nói "Đàn ông chỉ cần một điểm lợi hại là được! Người ta tuổi trẻ lực tráng, khẳng định là lợi hại hơn ông!"Vương Quảng Chính thấp giọng nói: "Cái này thì chưa chắc, chỉ được cái vẻ bề ngoài, tuy rằng tuổi tôi lớn, chỉ là có kinh nghiệm phong phú trong phương diện này..."Hai người đồng thời cười cười, bọn họ cho rằng âm thanh của mình rất nhỏ, người khác nghe không được, không ai có thể ngờ rằng, Trương đại quan nhân đâu phải người thường, đôi tai của hắn đã tu luyện đến trình độ nào rồi.
Trương Dương nghe xong hai người nói chuyện, lửa giận trong lòng nổi lên, với tính tình lúc trước của Trương Dương, khẳng định sẽ bước lại nện cho hai người một trận, như vậy mới giải được mối hận trong lòng, chỉ là dù sao bây giờ thì Trương đại quan nhân cũng là phó thị trưởng của Phong Trạch, nơi này là trung tâm kiểm tra sức khỏe của bệnh viện nhân dân Tĩnh hải, thành viên ở đây đều là cán bộ ngoài cấp xử đến từ các nơi, nếu như mà đánh Vương Quảng Chính và Vinh Trường Chí trước mặt nhiều người như vậy, thì như vậy đừng nói là một bước, cho dù là nửa bước Trương Dương cũng khó mà đi.Trương Dương ngăn chặn lửa giận trong lòng, muốn làm đại sư thì nói thế nào cũng phải biết nhẫn nhịn tức giận, Vương Quảng Chính và Vinh Trường Chí tuy rằng nói rất khó nhge, nhưng mà cái này đã làm cho Trương Dương tỉnh lại, chuyện qua lại của mình và Tần Thanh đã bị nhiều người thấy được, và chuyện xấu trong quá khứ của bọn họ cũng đã truyền đi khắp nơi.Trương Dương biểu hiện ra ngoài vẫn rất là vui vẻ, chỉ là món nợ này đã được hắn ghi vào trong lòng.Lòng dạ của trương đại quan nhân thật ra cũng không hẹp hòi, người khác sỉ nhục hắn hắn có thể chịu đựng, chỉ là vũ nhục Tần Thanh, hắn sẽ không chịu được, một cơn giận, trong lúc nhất thời theo khái niệm của Trương Dương đã là một giờ, hắn nhịn tức giận trong một giờ rồi. Lúc kiểm tra nước tiểu, hắn và Vương Quảng Chính cùng đi vào WC, mỗi người đều cầm một ống nghiệm để đựng nước tiểu, theo trình tự thì, bản thân khi đi tè, thì tè một chút vào trong ống nghiệm, rồi dán nhãn tên của mình và đặt lại vào chổ cũ. Chỉ là cầm ống nghiệm để hứng nước tiểu, dù sao cũng có chút không tiện, tất cả mọi người đều tự giác tìm hỗ trợ.Trương Dương cười cười với Vương Quảng Chính, ân cần nói: "Thị trưởng Vương, tôi cầm ống nghiệm giúp anh nha!"Vương Quảng Chính nói: "Sao có thể không biết xấu hổ chứ?"Trương Dương cười nói: "Giúp đỡ cho nhau, chờ anh đi xong, sẽ cầm giúp tôi!"Vương Quảng Chính cũng không khách khí với hắn, đem ống nghiệm giao cho Trương Dương, còn bản thân thì cầm của nợ mà đi, chỉ là gã phát hiện ra Trương Dương cứ nhìn chằm chằm vào "cái ấy", Vương Quảng Chính tuy rằng cũng là đàn ông, nhưng cũng thấy rất là ngại: "Tiểu Trương, cậu... có thể xoay người qua chổ khác được không, như vậy, tôi không tiểu được!"Trương Dương cười hắc hắc: "Thị trưởng Vương tự nhiên lại ngượng! Đều là đàn ông với nhau, có gì mà ngượng chứ?" Hắn cũng phối hợp, xoay người sang chổ khác.Vương Quảng Chính chuẩn bị hết một phút đồng hồ thì nước tiểu mới đi ra ngoài, lúc gã cầm lấy ống nghiệm từ trong tay của Trương Dương, đã cười nói: "Cảm ơn nha!"Trương Dương nói: "Cẩn thận một chút, coi chừng rớt, vốn không được nhiều đâu!"Vương Quảng Chính nghe có chút chói tai, chỉ là cũng không thể phản bác được, gã ta cầm lấy ống nghiệm của mình, cũng giúp Trương Dương cầm lấy ống nghiệm.Trương Dương cũng nói lời cảm ơn.Lúc hắn đi tè vào ống nghiệm, Vương Quảng Chính cũng nhìn chằm chằm vào, Vương Quảng Chính ôm tâm lý nhìn để trả thù, cậu có thể nhìn tôi, vậy tôi cũng nhìn lại cậu, cho cậu cảm thụ mùi vị bị người ta nhìn chằm chằm khi đi tè, chỉ là khi gã nhìn thấy "đồ chơi" của Trương Dương, lập tức cảm thấy tự ti mặc cảm, người ta chổ nào cũng lợi hại hơn mình, hơn nữa tố chất tâm lý của Trương Dương siêu mạnh, không yếu đuối chút nào, thuận lợi đi tè thành công, và không quên cảm ơn Vương Quảng Chính: "Thị trưởng Vương, tuổi không lớn lắm, mà sao nước tiểu lại ít thế này, tôi thấy tám phần là tuyến tiền liệt có vấn đề, trở về đi siêu âm nhìn thử xem, có phải là tuyến tiền liệt xảy ra chuyện không?"
Vương Quảng Chính nói: "Tôi rất tốt, chỉ là không quen bị người khác nhìn khi đang đi!"Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không quen, chỉ là sợ đàn bà ở bên cạnh thôi!"Vương Quảng Chính cười gượng hai tiếng, đem ống nghiệm giao cho hắn. Chỉ là thằng nhãi này không vội cầm lại, mà thoải mái run "chân", lúc này mới mới: "Tiểu xong thật là thoải mái, cảm ơn thị trưởng Vương đã cầm giúp tôi lâu như vậy!" Lúc hắn nói những lời này thì trong toilet có năm cán bộ đang chuẩn bị đi tè, đều nghe được rất rõ, và tưởng rằng Vương Quảng Chính đang nịnh bợ hắn, trong lòng Vương Quảng Chính cũng rất là không thoải mái, đưa ống nghiệm cho hắn xong, liền vội vã rời khỏi toilet.Trương Dương nhìn bóng lưng của Vương Quảng Chính, trên mặt lộ ra một nụ cười.Kết quả kiểm tra sức khỏe ba ngày sau mới có, chỉ là vào trưa ngày hôm đó Vương Quảng Chính liền cảm thấy khó chịu, phía dưới bị ngứa, lúc đầu Vương Quảng Chính vẫn cảm thấy không phải là chuyện lớn gì, chỉ là càng lúc càng ngứa, ngứa đến nổi Vương Quảng Chính đứng ngồi không yên, lớp học xem băng ghi hình buổi chiều gã cũng không tham dự, nhưng gã cũng không đi xa, mà chạy đến biệt thự số 33, tắm rửa toàn thân một cái, chỉ là càng tắm thì càng ngứa, chổ khác đều tốt, nhưng mà cái "chổ ấy" lại có vấn đề, phần da ngay hai bên bẹn đã trót lên và rướm máu, ngứa đến nổi làm cho Vương Quảng Chính hận không thể cầm dao lóc phần thịt ấy lên luôn, Vương Quảng Chính đã hạ quyết tâm là phải đến bệnh viện để kiểm tra một phen, tại sao mình lại đột nhiên bị cái này, tuy rằng gã không phải là bác sĩ, nhưng mà cái loại bệnh này đúng là chưa từng nghe nói qua, không phải là bị bệnh đường sinh dục gì chứ?Vương Quảng Chính càng nghĩ càng sợ, chỉ là gã cũng đâu có đi tiếp xúc bậy bạ gì đâu? Lúc gã đang chuẩn bị đi, thì Trương Dương đã trở về, xem ra tâm tình của Trương Dương cũng không tệ, lúc đi vào cửa còn ca bài hát vườn trường nào đó, thấy Vương Quảng Chính liền bất ngờ kêu lên: "Thị trưởng Vương, sao anh lại đến đây?"Vương Quảng Chính kẹp chặt hai chân lại một chổ, cố nén cơn ngứa khó chịu đựng, nói: "Tôi ở chổ này, sao tôi không thể tới?"Trương Dương cười nói: "Còn tắm nữa! Anh đến rất đúng lúc, tôi dự định buổi tối hẹn vài người ra ăn hải sản nướng, thị trưởng Vương nể mặt một chút nha!"Khóe miệng của Vương Quảng Chính cong lên, gã muốn làm ra động tác mỉm cười, chỉ là biểu hiện trên mặt lại có chút biến hình: "Tôi... tôi còn có việc... đi trước..."Trương Dương nói: "Đừng khách khí! Tôi mời thật tình mà!"Vương Quảng Chính ngứa không chịu nổi, gã xoay người đi vào toilet một lần nữa, lúc đi ra lần hai, đã nói với Trương Dương: "Tôi bị tiêu chảy, tôi phải đến bệnh viện..." Gã rất sợ Trương Dương lại nói giữ lại, nên vội vàng mở cửa lớn cướp đường mà chạy, dùng tốc độ nước rút một trăm mét để phóng lên chiếc xe của mình.Vương Quảng Chính leo lên trên xe, đóng cửa xe lại, chuyện đầu tiên chính là cởi quần ra mà gãi, da đã bị trót lên hết rồi, đau đớn và ngứa ngáy đan vào nhau đúng là khó có thể hình dung được.Điện thoại di động của gã đột nhiên vang lên, làm cho gã hoảng sợ, run tay cầm lấy cái điện thoại, mà giọng nói cũng run run: "Ai..."Điện thoại là do vợ của gã gọi đến, nói gã tối nay đến nhà mẹ ăn cơm, Vương Quảng Chính đau khổ cắn môi, sau một hồi mới nói: "Lô Cầm à... ở đây rất bận, anh phải ở lại một hai ngày..."Lô Cầm nói: "Đang yên đang lành, tại sao lại đến nhà khách ở? Trong nhà sao ông không ở?"Vương Quảng Chính đưa tay vào đũng quần mà gãi như điên, vừa gãi vừa nói: "Công việc gấp, được rồi, hai ngày nay tôi không thể về nhà, bà chú ý thân thể một chút, có gì không tốt, liền gọi điện cho tôi"Lô Cầm tựa hồ nghe ra cái gì đó: "Ông làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại nói những lời này?""Không... không có gì... họp rồi, lát nữa nói!"Vương Quảng Chính vội vàng cúp điện thoại, cong mình lên mà gãi thoải mái, nhưng mà thấy Vinh Trường Chí xuất hiện bên ngoài ô tô của mình, dán mắt vào kính thủy tinh nhìn vào trong, Vương Quảng Chính hoảng sợ, vội vàng rút tay ra.Biểu tình của Vinh Trường Chí rất kỳ quái, gã thấy Vương Quảng Chính đang ở trong xe cho nên muốn đi nhờ xe, chỉ là không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng buồn cười, nhưng mà gã cũng rõ ràng tình huống này không thích hợp để cười.Vương Quảng Chính tràn ngập cảnh giác nhìn Vinh Trường Chí, mở cửa sổ xe xuống nói: " Bộ trưởng Vinh có chuyện gì không?"Vinh Trường Chí nói: "Không có gì cả... chỉ là muốn đi nhờ xe chút thôi...""Xin lỗi, tôi có việc gấp!" Vương Quảng Chính nhấn chân ga, ô tô phóng nhanh như bay ra ngoài.Vinh Trường Chí nhìn chiếc ô tô đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu.Vương Quảng Chính nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám đi đến bệnh viện nhân dân, gã là phó thị trưởng Tĩnh Hải, nhất cử nhất động đều được người khác quan tâm, bệnh bình thường thì không có gì đáng sợ, chỉ là lần này bệnh không đúng chổ, gã lái xe đến Nam Tích, Vương Quảng Chính có một bạn học cũ là Từ Quang Thịnh đang làm chủ nhiệm ngoại khoa bí niệu ở bệnh viện nhân dân số hai, hai người tương giao cũng tâm đầu ý hợp, Vương Quảng Chính sở dĩ có thể lên làm phó thị trưởng Tĩnh Hại cũng là thông qua quan hệ với Từ Quang Thịnh, anh trai của Từ Quang Thịnh chính là bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên.Vương Quảng Chính có chuyện gì cũng đi tìm Từ Quang Thịnh cả, gã cho rằng người bạn đáng tin tưởng nhất trên đời này chính là Từ Quang Thịnh, cho nên lần này cũng không ngoại lệ.Trùng hợp là chiều hôm nay cũng là ca trực tại bệnh viện của Từ Quang Thịnh, Từ Quang Thịnh nhìn thấy Vương Quảng Chính bất ngờ đến cũng vô cùng vui vẻ, nhưng mà bệnh nhân trong phòng bệnh có rất nhiều, Từ Quang Thịnh kêu Vương Quảng Chính ngồi ở một bên chờ mình một chút.Vương Quảng Chính ngứa đến không chịu nổi nữa, chờ đợi nửa tiếng trong dày vò, Từ Quang Thịnh mới xử lý hết bệnh nhân, cười nói: "Bạn học cũ, cậu không phải là gần đây rất bận sao? Hôm nay sao rãnh rỗi thế?"Vương Quảng Chính xoay người đóng cửa phòng lại, lúc này mới nói: " Phía dưới của tôi ngứa không chịu nổi... cậu nhìn giúp tôi với!"Từ Quang Thịnh sửng sốt một chút, rồi chỉ chỉ vào trong tấm màn, Vương Quảng Chính đi vào trong màn xong liền cởi quần của mình ra, lúc này mới bớt cảm thấy thẹn một chút trước mặt người ngoài.Từ Quang Thịnh mang bao tay vào, nhìn kỹ một chút, nhíu mày nói: "Bắt đầu từ lúc nào?"Vương Quảng Chính nói: "Ngày hôm nay, kiểm tra sức khỏe trong bệnh viện xong liền bị như vậy, tôi ngứa muốn chết... Ở trên nổi nhiều hột mụn như vậy, tôi không phải là bị bệnh lây nhiễm qua đường sinh dục chứ?"Từ Quang Thịnh nói: "Gần đây cậu có tiếp xúc mới mấy thứ không lành mạnh không?"Vương Quảng Chính dùng lực lắc đầu nói: "Quang Thắng, cậu cũng hiểu tôi, tác phong sinh hoạt của tôi từ trước đến giờ đều nghiêm cẩn, ngoại trừ Lô Cầm, bên ngoài tôi căn bản là không có đàn bà, hơn nữa gần đây công tác của tôi rất bận, cả tháng rồi tôi cũng không có làm chuyện đó với cô ấy!"Từ Quang Thịnh nói: "Một vài bệnh có nhiều cách lây nhiễu, để tôi làm xét nghiệm cho cậu trước, chờ kết quả ra rồi tính"Vương Quảng Chính nói: "Cậu giúp tôi bớt ngứa trước đã, tôi sắp điên lên rồi, trên đường đi, tôi vừa lái xe vừa gãi, thiếu chút nữa đã bị đụng xe mấy lần!"Từ Quang Thịnh nói: "Để tôi lấy cho cậu một ít thuốc bôi ngoài da, cậu đi làm xét nghiệm trước đi, không có kết quả, tôi cũng bó tay thôi!"Vương Quảng Chính cầm phiếu xét nghiệm tập tễnh đi ra ngoài, gã cũng không thể không đi tập tễnh được, bởi vì hai bên chân đã bị gã gãi cho chảy máu nhầy nhụa rồi, mỗi một bước đi đều đau đến khó chịu, chỉ là nó còn kèm theo cơn ngứa đến toàn tâm, cái tư vị này đúng là không phải ai cũng có thể chịu được.Người trong bệnh viện làm việc cũng dễ dàng, kết quả xét nghiệm của Vương Quảng Chính có rất nhanh, thử máu và xét nghiệm nước tiểu đều bình thường cả, Từ Quang Thịnh cũng cảm thấy có chút khó hiểu, gã thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bị dị ứng?"Vương Quảng Chính bây giờ cũng đã bất chấp hình tượng rồi, vừa gãi vừa nói: "Tôi mặc kệ là bệnh gì, cậu nghĩ biện pháp giúp tôi bớt ngứa đi, thuốc bôi ngoài da ấy căn bản là không dùng được, cứ tiếp tục như vậy, tâm tự sát tôi cũng đã có rồi đấy!"Từ Quang Thịnh cũng cảm thấy bó tay không còn cách, cười khổ nói: "Tôi mang cậu đến khoa da liễu nhìn chút!"Vương Quảng Chính đi theo Từ Quang Thịnh, lúc này trong lòng cũng đã yên ổn hơn được một chút rồi, kết quả xét nghiệm cho thấy gã ít nhất là không bị bệnh lây qua đường sinh dục. Chỉ là chuyên gia bên khoa da liễu sau khi xem xong cũng không thể nói được đây là bệnh gì, cho rằng đây là một loại dị ứng chưa rõ nguyên nhân.Vương Quảng Chính thật sự đã chịu không nổi, đau khổ kêu lên: "Làm gì có dị ứng ngay ở chổ đó chứ?"Từ Quang Thịnh cũng có chút đồng tình nhìn gã, nhẹ giọng nói: "Đến phòng làm việc của tôi ngồi trước đi!"Vương Quảng Chính đành phải đi theo anh bạn về phòng làm việc, gã vốn đã kìm chế bản thân để không gãi giữa đường đi, chỉ là vừa vào trong phòng đóng cửa lại liền gãi như điên, lúc đưa tay lên, thì đầu ngón tay đã dính đầy máu, da thịt gã đã bị gãi đến rách luôn.Từ Quang Thịnh thấy gã đáng thương, liền đi tìm một ít nước đá cuộn trong một miếng băng đưa cho Vương Quảng Chính, kêu gã ướp lạnh một chút, chiêu này đã có chút hiệu quả, vừa ướp đá vào, lập tức liền bớt ngứa lại.Vương Quảng Chính thở dài nói: "Cứ tiếp tục như vậy, ngứa còn chưa hết, thì tôi đã bị liệt dương vì đông lạnh rồi!"Từ Quang Thịnh nói: "Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, cậu cẩn thận nghĩ lại côi, rốt cục là cái bộ phận này đã tiếp xúc qua cái gì?"Vương Quảng Chính ép buộc bản thân tỉnh táo lại, sau một hồi mới nói: "Buổi sáng tôi... đã làm kiểm tra nước tiểu... đúng rồi, sau khi tiểu xong không lâu thì liền bị ngứa lên, Trương Dương giúp tôi cầm ống nghiệm, chẳng lẽ là..."Từ Quang Thịnh nói: "Trương Dương nào?""Phó thị trưởng của Phong Trạch... chính là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống..."Từ Quang Thịnh nói: "Thì ra là hắn!"Vương Quảng Chính có chút kinh ngạc nói: "Cậu cũng quen biết hắn?"Từ Quang Thịnh lắc đầu: "Tuy rằng không quen, nhưng mà tôi có nghe nói qua về hắn, hắn là một kỳ nhân, chứng bệnh phong thấp của đại ca tôi là do hắn chữa khỏi!"Mặt của Vương Quảng Chính đầy vẻ không thể tin: "Hắn cũng biết xem bệnh?"Từ Quang Thịnh nói: "Lúc Lam Sơn được quốc gia cho treo bảng hành nghề, đại ca của tôi cũng đến Lam Sơn để tham dự nghi thức, thông qua thị trưởng Lam Sơn là Thường Tụng mà biết Trương Dương, Trương Dương giúp đại ca của tôi kê một đơn thuốc, sau đó tôi cũng có coi đơn thuốc ấy, rồi đem cho mấy chuyên gia trung y coi, bọn họ đều thấy đơn thuốc này rất bình thường, chỉ là tự nhiên lại trị khỏi chứng phong thấp của đại ca tôi, nếu như chỉ có một mình đại ca tôi thì còn có thể nói là trùng hợp, chỉ là chứng phong thấp của Thường Tụng còn nghiêm trọng hơn cả đại ca tôi, mà cũng được hắn chữa khỏi"Vương Quảng Chính hít sâu một hơi lạnh, theo lời của Từ Quang Thịnh nói, Trương Dương không những hiểu biết y thuật, mà còn là một cao thủ y thuật, Vương Quảng Chính đột nhiên nhớ đến một quyển sách từng nói, một người có thể dùng thuốc giải độc thì cũng có thể dùng độc, có thể đấy là một quyển tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mà lúc này Vương Quảng Chính đã ngứa đến nổi tư duy hỗn loạn rồi, gã tự nhiên lại nghĩ đến những lời đó, Vương Quảng Chính thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là do Trương Dương hại tôi?"Từ Quang Thịnh nhìn Vương Quảng Chính có chút không hiểu, tại sao ông bạn học này lại đưa ra suy đoán như vậy? Gã hỏi: "Cậu đắc tội hắn?"Vương Quảng Chính cẩn thận suy nghĩ lại, mình ngoại trừ đi hỏi hắn về chuyện của Tần Thanh thì cũng đâu có làm cái chuyện gì khác đâu, cho dù gã có nghị luận sau lưng với Vinh Trường Chí về quan hệ của thằng nhãi này và Tần Thanh, thì cũng chỉ là sau lưng, hắn ta không thể nghe được! Vương Quảng Chính lắc đầu.Từ Quang Thịnh nói: "Tạm thời mặc kệ là hắn rốt cục có hại cậu hay không, nhưng mà tình huống của cậu bây giờ nên đến để cho chuyên gia của bệnh viện da liệu nhìn, rồi 9di tìm Trương Dương, người này khẳng định là có biện pháp với mấy tạp chứng khó chữa này!"Vương Quảng Chính có chút do dự, chỉ là gã đã đem nghi ngờ tập trung lên người của Trương Dương, cho rằng có thể là do Trương Dương phá rối, nhưng mà gã cũng không có bất kỳ chứng cứ gì, ngay cả bệnh viện da liễu tiêu chuẩn của Nam Tích cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, Nam Tích không xem được bệnh, thì đến tỉnh rồi cũng chẳng có biện pháp gì đâu.Từ Quang Thịnh nhìn ra vẻ do dự của gã, đề nghị nói: "Bây giờ cũng sắp ra về rồi, cho dù cậu đến Đông Giang cũng không tìm được chuyên gia xem bệnh đâu, hay là, cậu ở chổ này lại một đêm, ngày mai hãy đi?"Vương Quảng Chính nói: "Tôi còn phải về trước, lúc này cảm thấy đỡ một ít rồi, chuẩn bị cho tôi hai túi chùm nước đá đi, trời nóng, nước đá tan lẹ lắm!"Từ Quang Thịnh nói: "Có lẽ là do dị ứng, rời khỏi nơi gây dị ứng, một lát sẽ tốt lên!"Vương Quảng Chính gật đầu, gã chào tạm biệt Từ Quang Thịnh, Từ Quang Thịnh thấy gã bước đi khó khăn, sợ gã gặp tai nạn giao thông trên đường, cho nên chủ động đưa gã về Tĩnh Hải, ngày mai quay lại.Lúc hai người quay trở lại Tĩnh Hải cũng là đã sáu giờ ba mươi tối rồi, dáng dấp của Vương Quảng Chính bây giờ đương nhiên là không dám về nhà, vợ của gã gọi điện nhiều lần, cũng may là có Từ Quang Thịnh, gã mượn cớ không trở về nhà luôn.Vương Quảng Chính đang định ở tại biệt thự số 33 một đêm, còn Từ Quang Thịnh cũng muốn làm quen với Trương Dương, cho nên đi theo Vương Quảng Chính đến biệt thự số 33.Lúc đi đến biệt thự, Trương Dương mặc áo sơ mi màu trắng, quần đùi hoa, mang đôi giày đi cát, dựa lên ghế sô pha xem TV. Thấy Vương Quảng Chính trở về, Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Thị trưởng Vương đã về!" Hắn cũng không nhận ra Từ Quang Thịnh, cho nên chỉ cười gật đầu.Vương Quảng Chính nói: "Thị trưởng Trương... cậu... cậu không ra ngoài ăn đồ nướng sao?" Gã còn nhớ rõ trước khi đi Trương Dương còn rủ đi ăn hải sản nướng.Trương Dương nói: "Anh không đi, tôi làm gì có lực kêu gọi? Vừa mới tùy tiện ăn một chút, xem TV rồi ngủ!"Vương Quảng Chính đem Từ Quang Thịnh giới thiệu cho Trương Dương: "Thị trưởng Trương, vị này chính là chủ nhiệm khoa bí niệu của bệnh viện nhân dân số hai ở thành phố Nam Tích Từ Quang Thịnh, cũng là bạn học cũ của tôi!"Trương Dương cười đứng dậy, lễ phép bắt tay với Từ Quang Thịnh và nói: "Chủ nhiệm Từ, hân hạnh, hân hạnh!"Từ Quang Thịnh cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"Trong lòng Trương Dương âm thầm cười, tâm nói ngưỡng một cái gì đã lâu chứ? Anh làm chữa bệnh, cùng lắm cũng chỉ là chủ nhiệm phòng của một bệnh viện nhân dân thành phố, còn tôi làm trong cơ quan nhà nước, giữa tôi và anh làm sao có xuất hiện cái gì được chứ? Nhưng mà Trương Dương vẫn khách khí nói: "Lúc trước chúng ta gặp nhau rồi sao?"Từ Quang Thịnh nói: "Thị trưởng Trương tuy rằng không nhận ra tôi, nhưng mà gia huynh ở trước mặt tôi nhiều lần nhắc về cậu, rất là tôn sùng thị trưởng Trương!"Trương Dương hỏi " "Xin hỏi lệnh huynh là?"Từ Quang Thịnh mỉm cười: "Từ Quang Nhiên!"Trương Dương thật sự không ngờ Từ Quang Thịnh lại chính là em trai của bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên, hắn bỗng nhiên nhớ đến hai anh em Tả Viên Triêu và Tả Ủng Quân, cũng là tổ hợp chính trị và chữa bệnh, nhưng mà ở Từ gia thì người anh chói mắt hơn, còn ở Tả gia thì người em chói mắt hơn.Từ Quang Thịnh nói: "Cảm ơn thị trưởng Trương đã hỗ trợ chữa bệnh phong thấp cho đại ca của tôi, tôi đã thỉnh giáo không ít chuyên gia, tất cả đều phải bó tay, không ngờ rằng cậu đã giúp giải quyết nó!"Trương Dương cười nói: "Chút lòng thành!" Nhưng mà trong lòng lại thầm oán Từ Quang Nhiên, lúc trước giúp ông ta chữa bệnh đã yêu cầu là phải giữ bí mật, bây giờ xem ra muốn kêu một chính trị gia giữ bí mật căn bản là một việc không có khả năng.Trương Dương nói chuyện với Từ Quang Thịnh một hồi, Vương Quảng Chính đứng bên cạnh ngứa không chịu nổi, gã chui vào trong toilet. Về phần làm gì, Trương Dương và Từ Quang Thịnh đều rất rõ ràng, nhưng mà không ai nói ra cả.Trương Dương mời Từ Quang Thịnh ngồi xuống, đi lấy cho gã một ít đồ uống.Từ Quang Thịnh nói: "Quan viên chính phủ như cậu mỗi ngày đi vạn dặm, có thể có được một cơ hội nghỉ ngơi như vậy đúng là hiếm!"Trương Dương nói: "Bình thường bận rộn quen rồi, vừa mới rãnh rỗi, thì lại có cảm giác không thích ứng. Chủ nhiệm Từ, các người làm bác sĩ cũng bận rộn nhiều việc, sao ngày hôm nay lại rãnh rỗi đến Tĩnh Hải vậy?"Từ Quang Thịnh nói: "Nam Tích và Tĩnh Hải cũng cách nhau không xa, bình thường có thời gian tôi hay đến đây chơi"Vương Quảng Chính gãi thoải mái trong toilet xong, vừa đi ra, đúng lúc nghe được Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Từ, khoa bí niệu của anh là xem bệnh lây qua đường sinh dục sao?" Nghe nói như vậy, trong lòng Vương Quảng Chính giật mình một chút, thằng nhãi này nói những lời này là có ý gì? Lẽ nào chuyện của mình quả nhiên là do hắn làm ra? Vương Quảng Chính bây giờ đã có chút chột dạ, người khác nói cái gì gã cũng đều thấy là giống như đang nói chính gã.Từ Quang Thịnh nói: "Cũng có xem, nhưng mà bây giờ bệnh này chủ yếu là xem bên da liễu!"Trương Dương nói: "Bầu không khí của xã hội bây giờ đúng thật sự là không tốt, loại bệnh này cũng càng lúc càng nhiều. Nếu như tùy ý đế cho một giai cấp tư sản nào đó phát triển, thì khẳng định sẽ nguy hại đến sức khỏe của quần chúng xung quanh, nguy hiểm cho độ ổn định và hòa bình lâu dài của toàn thể xã hội"Vương Quảng Chính đứng một bên nghe, càng nghe càng thấy chua xót.Từ Quang Thịnh cũng nghe ra được trong lời nói của Trương Dương hình như có ý nằm ngoài, cười nói: "Văn minh vật chất phát triển, thì văn minh tinh thần cũng phải đuổi theo cấp thiết"Trương Dương nói: "Chủ nhiệm từ, đúng là em trai của bí thư Từ, giác ngộ chính trị thật là cao! Cho nên khóa học tinh thần văn minh kiến thiết do tỉnh tổ chức là vô cùng quan trọng, những cán bộ quốc gia chúng tôi cần phải quý trọng cơ hội này, chăm chú học tập chính sách của đảng, thị trưởng Vương, anh nói có đúng không?"Vương Quảng Chính đang khó chịu vô cùng, Trương Dương nói cái gì một chữ gã cũng không nghe được, đứng dậy nói: "Tiêu rồi, bao tử của tôi lại đau!"
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Y Đạo Quan Đồ,
truyện Y Đạo Quan Đồ,
đọc truyện Y Đạo Quan Đồ,
Y Đạo Quan Đồ full,
Y Đạo Quan Đồ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!