Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 40: Mưa
Lý An nghe thấy mấy người trong đại sảnh ngừng nói chuyện đi ra ngoài, biết có chuyện chẳng lành vội vàng chạy tới tiểu viện của Vương Như Sương.
Nơi ở của Vương Như Sương là một tổ hợp kiến trúc không lớn nhưng vô cùng tinh xảo, vị trí nằm ngay bên cạnh đại sảnh, nằm ở ngay trung tâm của Vương Phủ.
Lý An đi vòng qua mấy toàn nhà lớn mới tới được tiểu viện, từ xa xa nhìn thấy cửa lớn tiểu viện mở toang, bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện rất lớn.
Lúc hắn chạy tới bên cửa lớn thì nhìn thấy Trương Cáp dắt theo Vương Như Sương, dẫn theo một đám thuộc hạ đi vội ra bên ngoài. Phía sau bọn hắn, đủng đa đủng đỉnh đi theo một lão giả đầu tóc bạc trắng, dáng người vừa thấp vừa gầy, khuôn mặt hồng hào như trẻ con.
“ Bái kiến Trương quản gia, tiểu thư!”
Lý An vội vàng tránh đường, cúi người thi lễ.
Trương Cáp gật đầu một cái, khuôn mặt từ đầu tới cuối trầm mặc như nước. Lão giả tóc bạc càng là liếc nhìn hắn một cái cũng không, từ đầu tới cuối chăm chú nhìn đường.
Vương Như Sương mặt mày tái nhợt, tuy vậy vẫn coi như là bình tĩnh, nàng nói với Lý An: “ Phụ thân ta b·ị t·hương, bây giờ ta cùng với Trương thúc cần tới An Nhạc Thành một chuyến, cũng không biết bao giờ mới trở về. Tiểu viện này giao cho ngươi!”
“ Cái gì?!! Lão gia b·ị t·hương sao?! Có nặng không?!!”
Lý An cố gắng tỏ ra vẻ bất ngờ, giọng nói khàn khàn.
Tuy nhiên đám người đã không còn tâm sức quan tâm một tên nộ bộc như hắn nữa rồi, đợi hắn nói xong đã sớm đi được một đoạn.
Lý An cũng không cảm thấy mất mặt mũi thế nào, im lặng nhìn bóng lưng đám người biến mất sau màn đêm, một cảm giác mưa gió sắp nổi lên bỗng nổi lên trong lòng hắn.
Mấy ngày tiếp theo đám người Trương Cáp không trở về, Lý An mỗi ngày ngoại trừ dọn dẹp tiểu viện của Vương Như Sương ra thì không có việc gì khác, đa phần thời gian đều dùng để luyện tập Đả Hổ Quyền cùng với tiễn thuật.
Thiên phú bắn cung của Lý An thực sự rất tốt, trong phạm vi 100 đã có thể đạt tới trình độ bắn bách phát bách trúng, nếu ở đời trước, trình độ này có thể dễ dàng giành huy chương vàng thế vận hội rồi. Đáng tiếc duy nhất chính là trong tay hắn không có chiếc cung tốt nào, dù có bắn chuẩn xác nhưng không thể nào bắn xa được, lực xuyên phá cũng không mạnh cỡ nào.
Thời gian cứ thế nhàm chán trôi qua, đám nô bộc trong Vương Phủ thiếu đi chủ nhân sai khiến trải qua những ngày nhàn rỗi hiếm hoi trong cuộc đời khổ cực của mình.
Ba tháng sau.
Buổi sáng thời thiết đang vô cùng tốt, bầu trời vạn dặm không mây, xanh ngắt một màu, dòng sông Bạch Vân êm ả trôi lấp lánh như chứa cả ngàn vạn ngôi sao, những túp nhà tranh núp mình dưới làn sương dày trông như những con vật nằm co mình.
Ấy vậy mà tới buổi chiều, không biết mây đen từ chỗ nào ùn ùn kéo ra, che kín cả bầu trời, không gian ảm đạm mù mịt. Sau khi mấy con rắn điện dài không biết nhiêu dặm ngoằn ngoèo bò ngang qua bầu trời, một tràng những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc oanh tạc khắp thiên địa, dù doạ ngàn vạn sinh linh dưới mặt đất rồi mây đen bắt đầu vần vũ, ngàn vạn hạn mưa tuôn rơi như trút.
Hạt mưa to tròn như đậu, ở trên không nghiêng nghiêng ngả ngả, tiếng mưa rơi xuống mặt đất, tiếng mưa rơi trên mái nhà tranh, tiếng mưa rơi trên dòng sông Bạch Vân Giang cuộn trào bọt trắng, âm thanh trong cả toà thiên địa này dường như đều đã nhường chỗ cho tiếng mưa rơi.
Lý An đứng trong hành lang đại sảnh, tay chống cây chổi quét có cán làm bằng thân trúc xanh xuống đất, người tựa nghiêng vào cây cột trụ chạm khắc hoa cỏ tinh xảo, híp mắt nhìn hàng cây liễu già trước sân nghiêng nghiêng ngả ngả như người say, cành cành liễu xanh um loạn vũ trông như mái tóc mỹ nhân bị gió xuân thổi cho r·ối l·oạn, mang một phong vị rất đặc biệt.
Mùi nước mưa, mùi đất bùn sũng nước, mùi cây cỏ .... tất cả tạo thành một mùi hương cực kỳ đặc biệt mà hắn vẫn quen gọi là mùi mưa.
Màn mưa rơi lộp bộp xuống mái ngói, men theo khe trũng chảy khỏi mái gói, lạo thành một tấm rèm nước trước mặt Lý An, tia nước từ bên ngoài bắn vào mặt, vào tay cảm giác có chút lạnh lẽo.
Khoảng sân lát gạch ướt sũng nước, nước tụ thành dòng chảy vào hồ cá cảnh bên cạnh. Mặt nước bị hạt mưa vẽ nên ngàn vạn vòng tròn đồng tâm, sớm đã không còn nhìn thất được bầy cá bảy màu bên trong nữa. Bên cạnh hồ cá, vườn hoa ướt sũng, đất hoá bùn, mấy bông thuỷ tiên ủ rũ cúi đầu như đứa trẻ làm sai bị người lớn trách phạt.
“ Tới mùa mưa rồi sao?!!”
Lý An đưa bàn tay ra hứng nước mưa, lẩm bẩm khe khẽ. Hắn nhớ cũng vào khoảng thời gian này 6 năm trước chính là lúc hắn xuyên không tới nơi này, lúc hắn mới tới được hơn một tháng, nước Bạch Vân Giang đột ngột dâng cao, hơn nửa cái Thạch Thôn đều ngập trong nước sông trắng xoá, nhà hắn cũng không ngoại lệ.
Cảnh tượng vốn tưởng chỉ mới hôm qua, đưa bàn tay lên đếm, giật mình nhận ra đã 6 năm trôi qua rồi. Thời gian luôn luôn là như vậy, chuyện của mấy ngày trước, mấy tuần trước, mấy tháng trước, chúng ta luôn coi là chuyện của dĩ vãng rất lâu rồi, nhưng chuyện của nhiều năm về trước, chúng ta trong vô thức đều coi đó như chuyện hôm qua, có lẽ bởi vì chuyện có thể nhớ kỹ qua nhiêu năm tháng đều là những chuyện có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với mỗi người.
“ Không biết mái nhà có bị dột không, sân có bị trũng nước không?! Không biết mẫu thân có sống tốt không, Lý Tiểu Hoa đã cao tới đâu rồi?!”
Lý An bỗng nhiên có chút buồn bã trong lòng, cách bức tường cao của Vương Phủ, cách ngàn vạn hạt mưa trắng xoá mà nhìn về ngôi nhà đất xiên xiên vẹo vẹo nằm ở cuối thạch thôn, ở đó có những người thực sự yêu thương hắn, những người mà hắn coi là gia đình.
Sau khi vào Vương Phủ làm nô bộc, số lần Lý An gặp người nhà không nhiều, đa phần đều là vào dịp lễ tết, khi được cho nghỉ nửa ngày hắn mới có cơ hội về nhà nhìn một cái. Lần cuối cùng gặp mặt vẫn là tết nguyên đán năm ngoái, hắn trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, mái tóc của mẫu thân đã có mấy sợi bạc trắng, Lý Tiểu Hoa cũng đã cao hơn hắn nửa cái đầu rồi.
Lý An tới Vương Phủ làm nô, không chỉ trong nhà giảm một miệng ăn mà hắn còn có thể tiết kiệm tiền gửi về phụ giúp gia đình, không nhiều nhưng đối với nhà họ Lý mà nói tuyệt đối không phải là ít, nhờ vậy mà sinh hoạt của Ngũ Nương và Lý Tiểu Hoa cũng tốt hơn không ít.
Tết nguyên đán năm ngoái mẫu thân còn mua cho Lý Tiểu Hoa một đôi giày vải màu đỏ, giày chỉ được may bằng thứ vải phổ thông, màu đỏ nhợt nhạt trông như máu tươi pha loãng, bên trên thêu không biết vẫn là chim hay gà nhưng đây là đối giày đầu tiên Lý Tiểu hoa được mang, cô bé sau khi nhận được đôi giày thì rất vui vẻ, mấy ngày liền đi ngủ đều phải ôm chúng vào lòng mới ngủ được, lúc ngủ còn sẽ nói mớ, cười cười nói nói cái gì.
Lý An nghĩ sau này khi kiếm được tiền rồi, việc đầu tiên hắn làm nhất định là mua cho Lý Tiểu Hoa một bộ đồ thật đẹp.
Tiếng vó ngựa dẫm tung nước mưa cùng với tiếng đoàn người truy hô kéo Lý An ra khỏi dòng suy tưởng. Hắn lấy lại tinh thần, nhìn ra cửa chính.
Két!!!!!
Cánh cửa dày từ gỗ sồi được người đẩy ra, trong tiếng mưa ầm ầm vẫn lờ mờ nghe được âm thanh mở cửa cao v·út. Bên ngoài cửa lớn, một đoàn người ngựa đang dầm mưa mà đứng, ai nấy đều ướt như chuột lột.
Trương Cáp ăn mặc gọn gàng, chân đi giày da thú cổ cao, nhảy phắt xuống ngựa, chống dù đi tới trước cỗ xe ngựa duy nhất trong đoàn.
Một cổ tay trắng nõn vén lên màn ngựa, Vương Như Sương chầm chậm bước ra, khuôn mặt nàng trắng nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, trông tiều tuỵ vô cùng, dưới màn mưa rơi càng trông có vẻ bi thương khó tả làm người khác siêu lòng.
Tuy nhiên thứ thu hút sự chú ý của Lý An chính là người nằm trong xe ngựa, lão gầy hẳn đi nhưng Lý An vẫn có thể nhận ra đó là Vương Tài. Vương Tài hai mắt nhắm chặt, hai tay đặt ngang bụng, nằm yên không chút nào động đậy trong xe ngựa, bờ môi trắng bệch khiến lão trông giống một cái xác hơn là người còn sống.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!