Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 41: Hồi phủ
“ Khụ... khụ.... !!!”
Vương Tài nằm trong xe ngựa tưởng chừng như đ·ã c·hết đột nhiên ho khan mấy tiếng, tiếng ho cực kỳ khẽ, cộng thêm tiếng mưa giày đặc làm cho ngay cả Vương Như Sương ở bên cạnh cũng không nghe được nhưng Lý An đứng ở trong Vương Phủ lại nghe được rõ ràng.
“ Vẫn còn sống!”
Tiếng ho đối với Lý An chẳng khác nào sấm động trời quang làm hắn có chút giật mình, vội chạy đi gọi thêm người tới.
Ngoài cửa chính, Trương Cáp đang không biết làm sao để đưa lão gia hồi phủ đây, trời mưa lớn như vậy, lão gia lại vừa một phen cửu tử nhất sinh, đang vô cùng yếu ớt, không thể để dính vào dù chỉ một giọt mưa được, nhưng cũng đâu thế mãi đứng ở nơi này chờ mưa tạnh được?!
Vương Như Sương hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề này, nàng đưa bàn tay ra hứng nước mưa rơi khỏi mái chiếc xe ngựa to lớn, hạt hạt mưa rơi trên bàn tay trắng nõn trông như châu rơi vào đĩa sứ.
“ Trương thúc thúc, hay là....” Vương Như Sương quay người nhìn phụ thân mình, khuôn mặt có chút thất lạc. Đoạn nàng quay sang Trương Cáp định nói cái gì thì đột nhiên nhìn thấy từ trong phủ chạy ra một đám hơn 10 người, đi đầu chính là thiếu niên Lý An mà nàng vô cùng quen thuộc.
Không biết có phải đã quá quen thuộc với việc có người này bên cạnh hầu hạ hay không, mấy tháng nay ngoại trừ đau lòng phụ thân ra, nàng còn có chút nhớ nhung người này. Không phải kiểu nhớ nhung như trời biển trong thơ ca, cũng không phải kiểu nhớ nhung ngày đêm như vợ nhớ chồng, chỉ là trong lúc ăn cơm uống nước, thỉnh thoảng nàng lại nghĩ nếu có hắn ở đây nói chuyện với mình thì thật tốt.
Lý An vẫn mặc bộ đồ vải sờn rách mặc đã mấy năm, chân đi đôi giày đen dính đầy bùn cùng với nước mưa, tay cầm một chiếc dù đỏ thắm, tán ô vẽ một cành hoa đào đang nở rộ. Chiếc dù là vật thường dùng của Vương Như Sương, trong màn mưa xám xịt nó đột nhiên trở nên nổi bật khác thường.
Lao động chân tay quanh năm suốt tháng, luyện quyền bắn cung, dù mới 15 tuổi nhưng thân hình của Lý An đã khá cao lớn rồi, dáng đi lúc nào cũng như đang chạy, eo lưng thẳng tắp. Khuôn mặt của hắn không thể tính là anh tuấn cái gì, nhưng cùng với hai từ xấu xí lại càng cách mười vạn tám ngàn dặm, mũi thẳng mày rậm cằm vuông, làn da ngăm đen khiến cho đôi mắt giống như đang phát sáng.
“ Đã lâu không gặp!” Lý An chạy nhanh tới bên ngoài xe ngựa, tay cầm dù đỏ như son, mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Um! Đã lâu không gặp!” Vương Như Sương một tay vén rèm che, cũng mỉm cười dịu dàng trả lời, ánh mắt hơi chếch sang bên phải giống như đang tránh mắt đối mắt với người trước mặt.
Trước đây rất lâu rồi, lâu tới nỗi sớm đã không nhớ được là lúc nào, nàng đọc được trong một cuốn sách rằng “ nơi nào có người đợi ta trở về, nơi đó là nhà” lúc trước chưa bao giờ đi xa cho nên nàng không hiểu lắm câu nói đó, nhưng giây phút gặp lại người trước mặt, nàng đột nhiên hiểu ra rồi.
Trương Cắp nhìn đôi chủ tớ lâu ngày gặp mặt một chút rồi quay sang nhìn đám nộ bộc vừa chạy tới, thấy bọn chúng trong tay cầm một tấm da thú cực kỳ lớn được may lại từ nhiều tấm da thú nhỏ, trong lòng nghi hoặc.
“ Tên tiểu tử ngươi trước giờ vẫn luôn lắm trò, lần này mang tấm da thú dùng để dựng lều ra đây làm gì?! Trời mưa gió thể này còn định nên núi dựng lều nướng thịt à?”
Trương Cáp khàn khàn giọng nói, hiếm có nói đùa được một câu. Có lẽ bị chọc cười bởi chính câu chuyện cười nhạt như nước sông của mình, nói xong lão không nhịn được cười ha ha mấy tiếng.
Lý An cùng cười theo, nụ cười rất chân thành. Hắn cười không phải vì lời nói đùa nhạt nhẽo tới nỗi xúc phạm hai từ nói đùa kia, hắn cười vì được gặp lại Trương Cáp. Đối với Lý An, Trương Cáp vừa là chủ nhân vừa là thầy, cũng vừa là “ hàng xóm” thường ngày tuy lão ăn nói rất khó nghe, khuôn mặt vốn đã xấu còn thích nhăn nhăn nhó nhó, nhưng Lý An có thể an ổn sống ở Vương phủ này, hơn nữa còn sống được khá thoải mái, học được võ công, học được tiễn thuật, tất cả đều là nhờ Trương Cáp quan tâm. Nếu không thì lấy thân phận của hắn, không bị người ta đ·ánh c·hết đã là may rồi chứ làm sao còn giành dụm được tiền gửi về nhà như bây giờ.
Lý An cười ha ha, vội vàng nói: “ Bẩm tiểu thư, Trương quản gia, tiểu nhân đem tấm da thú ra đây là để đón lão gia vào phủ! Không phải mọi người đang sợ lão gia dính phải nước mưa sẽ ảnh hưởng tới thương thế hay sao?”
“ Làm phiền mọi người rồi, mọi người hãy chia nhau ra cầm các góc của tấm da thú này sau đó kéo căng ra.” Đoạn Lý An quay sang mỉm cười nói với những người nô bộc khác bên cạnh.
Những người khác đều nhất nhất mỉm cười gật đầy, y theo chỉ dẫn mà làm. Đều là nô bộc với nhau cả nhưng nô bộc cũng có nô bộc this nô bộc that, Lý An coi như là nộ bộc cấp cao rồi, rất được tiểu thư, quản gia cùng với lão gia thưởng thức, bọn hắn không dám không nghe. Không chỉ như vậy, Lý An làm người hiền lành, thường ngày chưa bao giờ ngại ngần giúp đỡ những nô bộc khác, cũng chưa bao giờ bởi vì được chủ nhân yêu thích mà lên mặt, dù không bị ngoại vật thúc ép, mọi người cũng không ngại giúp hắn làm chút việc.
Tấm da thú được hơn mười người kéo căng ra hết cỡ, che phủ một diện tích rộng khoảng 10m2, bên dưới tấm da thú không có lấy một hạt mưa rơi. Cảm giác này giống như màn mưa bị người ta chọc thủng một lỗ vậy.
Vương Như Sương cũng đã hiểu được ý tưởng của Lý An, mỉm cười gật đầu. Quả nhiên là Lý An, lúc nào cũng có thể nghĩ ra mấy biện pháp kỳ quái nhưng lại vô cùng hiệu quả.
“ Tốt lắm! Các ngươi di chuyển tấm da thú tới trước xe ngựa đi.” Trương Cáp gật đầu, khàn giọng ra lệnh.
Đám nô bộc sợ tới run lên trong lòng, vội vội vàng vàng theo lời lão mà làm.
Trương Cáp lại đích thân cùng với mấy tên hộ vệ đeo đao nữa cẩn thận vô cùng dùng cáng gỗ khiêng Vương Tài đi vào phủ. Vương Tài từ đầu tới cuối nhắm chặt hai mắt, khắp người đều là mồ hôi, dù vậy quả thực dưới trời mưa to như trút mà lại không hề dính chút nước mưa nào. Nếu như là dùng dù để che, có lẽ lão sớm đã ướt như chuột lột rồi không chừng.
Đám người đi được một đoạn, nước mưa bắt đầu đọng thành từng vũng nhỏ trên tấm da thú làm đám nô bộc bốn phía có chút gắng sức, hai tay đang nâng tấm da thú hết chùng xuống rồi lại đưa lên.
Lý An nhìn thấy cảnh này, mỉm cười đi tới chính giữa tấm da thú, dùng chiếc ô màu đỏ đã gấp gọn làm gậy, nâng phần chính giữa tấm da thú lên cao. Tấm da thú lúc này trở thành hình dạng chiếc nón, ở giữa cao còn phần rìa thấp, nước mưa theo đó đều dễ dàng chảy ra ngoài.
“ Tên nhóc nhà ngươi đúng là thành tinh rồi, cái quái gì cũng nghĩ ra được.” Trương Cáp tấm tắc lấy làm lạ, trong lòng đã thầm tính toán đợi Lý An lớn hơn một chút sẽ đem hắn theo bên mình lúc ra ngoài làm việc. Để một đứa trẻ sáng dạ như thế này ở trong phủ quét dọn pha trà thì phí lắm.
Vương Như Sương bên cạnh gật đầu lia lịa, trong lòng cảm thấy trên đời này có lẽ không có việc gì có thể làm khó được tên nô bộc đã hầu hạ bên cạnh mình 5 năm này.
Lý An chỉ khiên tốn mỉm cười không nói, chuyên tâm chống tấm da thú lên cao. Thực ra hắn cũng chẳng phải thông minh xuất sắc gì cho cam, chẳng qua là từ thế giới hiện đại xuyên tới đây, ở cái thời đại internet kia nhìn thấy nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
Đoàn người dùng tấm da thú khổng lồ che mưa, nhanh chóng đi qua cửa lớn vào tới trong Vương Phủ.
Một tên hộ vệ đeo đao bên hông, bởi vì đi cuối cùng cho nên lúc đoàn người đã vào trong phủ toàn bộ, hắn tinh ý quay người lại toan đóng cửa. Chỉ là ngay lúc hắn sắp khép lại cánh cửa nặng nệ, đột nhiên động tác cứng đờ, hai mắt co lại.
Vútttttttt!
Một chiếc mũi tên nhanh như chớp phóng qua khe cửa, chuẩn xác đâm vào giữa hai hàng lông mày của tên hộ vệ xấu số.
Ầm ầm.
Tên kia như cây đại thụ bị đốn gãy gốc, trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất, máu tươi nóng ấm lan ra như dầu đổ khỏi bình.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!