Dị Giới Thương Nhân

Chương 43: Đường hầm bí mật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 43: Đường hầm bí mật

Trương Cáp như lâm đại địch, liên tục lùi về phía sau mấy bước, cánh tay phải từ đầu tới cuối buông thõng xuống trông vô cùng mất tự nhiên.

Nam tử đối diện vẻ mặt trấn tĩnh, nhẹ nhàng phe phẩy cây thiết phiến trong tay, cây quạt làm từ kim loại nặng trịch trong tay hắn lại chẳng khác gì làm từ giấy, lên xuống nhịp nhàng, gió mát thổi mấy sợi tóc mai của y bay phất phơ, trông vô cùng tuấn lãng.

Người này độ khoảng 30 tuổi, không che đậy khuôn mặt, ngũ quan như ngọc, khí chất cao quý, tuy nhiên giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sát khí là không thể nào che dấu được những kẻ sống lâu thành tinh như Trương Cáp. Trên người y mặc một bộ bạch bào trắng tinh, giữa dày đặc rậm rạp hắc y nhân vô cùng vô cùng nổi bật, giống như hạc giữa bầy gà.

Trương Cáp cùng nam tử bạch bào bốn mắt nhìn nhau, đều không ai nói gì.

Nữ tử mặc váy đen, sau lưng đeo cây cung dài gần 2m đứng ở bên cạnh biết mình không phải là đối thủ của lão già xấu xí trước mắt, cũng không tuỳ tiện ra tay cái gì. Nàng thấy chỉ cần đợi lát nữa lão ta mải đánh nhau với ca ca, bản thân nàng len lén bắn ra một tiễn thì lão có bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có nước đi chầu diêm vương mà thôi.

“ Muội hãy đi g·iết Vương Tài cùng con gái của lão đi, nơi này để ta!” Nam tử bạch bào không quay đầu lại, nhỏ giọng nói với nữ tử đeo cung tên.

Người sau nhìn Trương Cáp ở đối diện, do dự một chút rồi quay người chạy vào trong Vương Phủ. Dù sao lần này nhiệm vụ của hai huynh muội bọn họ là g·iết Vương Tài cùng với con gái của lão, còn như lão già xấu xí này sống hay c·hết cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nam tử bạch bào rõ đã hạ giọng xuống nhưng Trương Cáp thân là phàm huyết cảnh võ phu, nghe vào trong tai được rõ ràng. Thấy bọn giặc cỏ này không để mình vào mắt như thế, lão giận tím mặt, gầm nên một tiếng như sấm nổ trời quang.

“ Lũ ranh con hỗ xược! Ăn của lão phu một quyền!”

Bạch bào nam tử chỉ kịp thấy trước mắt loé lên một cái, đối phương đã mấy bước vượt qua khoảng cách 10m, đối đầu chính là trực diện một quyền. Hắn há miệng cười to, mảy may không hề sợ hãi, cổ tay lắc một cái, đầu cây quạt sắt trong tay phóng ra năm cây dao găm dài khoảng bằng ngón tay út, sắc bén như dao cạo cắt tới nắm đấm của Trương Cáp.

Trương Cáp trong lòng hốt hoảng, giữa đường vội vàng biến chiêu, cánh tay phải thu về, chân phải tung ra một cước vào đầu đối phương.

Bạch bào nam tử cũng không ngờ đối phương phản ứng vừa nhanh chóng lại vừa thâm hiểm như thế, không kịp thu chiêu đón đỡ chỉ có thể ra một quyền đánh vào mạn sườn trái của đối thủ.

Bịch! Bịch! Hai tiếng, hai người đồng thời cùng b·ị đ·ánh trúng, thân hình bay về phía sau mấy bước.

Nữ tử đeo cung nhân cơ hội đã chạy vào trong Vương Phủ, nghe tiếng động quay lại thấy cảnh này thỉ có chút sợ hãi, thở nhẹ một cái, tay phải vuốt vuốt ngực: “ Mấy chuyện đánh đánh đấm đấm này vẫn là để đám đàn ông lỗ mãng làm đi! Bổn cô nương đi làm việc khác thì hơn.”

Ở một diễn biến khác, Lý An nắm tay Vương Như Sương cắm đầu cắm cổ chạy như bay, đám thuộc hạ ở phía sau ra sức chặn lại đám người áo đen truy đuổi.

Chỉ là đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà tới, kẻ nào người nấy võ công cao cường, trang bị đao sắc kiếm nhọn, đám thuộc hạ trong Vương Phủ cũng là nhân sĩ giang hồ nhưng bị động bất ngờ, ứng phó không nổi, người ngã xuống không ngừng như rơm rạ.

Lý An dựa vào giác quan siêu việt của mình, tai nghe bát phương mắt nhìn bốn hướng, chẳng bao lâu đã cắt đuôi được đám người áo đen, đưa theo Vương Như Sương chạy vào một căn phòng cực kỳ rộng lớn ở góc bắc Vương phủ.

Trong phòng kê mấy cái giá gỗ cực lớn, bên trên để nồi niêu xoong chảo đủ cả, ở mé phải của phóng còn có 3 chiếc bếp lớn đang b·ốc k·hói nghi ngút, củi khô trong lò cháy kêu lách tách không ngừng. Nơi này chính là nhà bếp của Vương Phủ, đồ ăn của Vương Tài lẫn của đám nô bộc đều làm ở nơi này.

Lý An quen thuộc đi tới trước một giá gỗ để bát đũa, giá gỗ cao hơn 1m một chút, dài khoảng 3m, trông cũ kỹ bụi bặm, không nhìn ra điểm nào phi phàm.

Hắn hơi cúi người, vươn tay tới phía sau giá gỗ, ngón tay trỏ nhấn mạnh vào một nơi bám đầy bụi bặm ở phía sau giá.

Cạch một tiếng khe khẽ, giá gỗ ấy vậy mà chầm chậm di chuyển sang bên phải làm bụi bặm rơi xuống không ít, để lộ phía sau một cánh cửa cao chỉ khoảng 1m. Cánh cửa làm từ kim loại nguyên khối, đen bóng nặng nề, đoán chừng cầm đao lớn chém cũng không si nhê gì.

“ Tiểu thư!” Lý An quay sang nhìn Vương Như Sương từ đầu tới cuối vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi đứng bên cạnh.

“ À... Umm!” Vương Như Sương như người trong mộng mới tỉnh, giật mình trả lời. Tuy nhiên nàng lại hơi do dự, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, không biết nghĩ tới cái gì mà khuôn mặt ửng đỏ như quả đào chín.

Lý An đang nghe thấy tiếng bước chân phía xa ngày một gần, gấp tới quay quanh tại chỗ, không hiểu sao sắp c·hết cả lũ tới nơi rồi mà cô nương này còn đang làm cái quái gì.

Tới khi Lý An gấp tới sắp mở miệng thúc dục, cuối cùng Vương Như Sương cũng chịu hành động. Nàng mặt đỏ như gấc, cúi rịt đầu xuống, bắt đầu...... chầm chậm cởi bỏ nút khuy áo.

Ngón tay mảnh khảnh, trắng bóng như ngọc mài, quen thuộc lướt từ cổ xuống phần bụng một lần, hàng nút khuy áo ngoài gồm có 7 chiếc toàn bộ đã được cởi bỏ. Chiếc áo ngoài được may bằng lụa tốt màu xanh dương, không còn nút khuy áo cố định, hai tà áo trượt xuống hai bên làm Vương Như Sương sợ hãi vội dùng tay dữ lại.

Lúc này nàng mới như chợt sực nhớ ra, xoay lưng về phía nam tử trước mặt, từ chiếc túi nhỏ được may thêm vào mặt trong chiếc áo ngoài lấy ra một chiếc chìa khoá nhỏ màu vàng kim.

Chiếc túi nhỏ được may thêm ở mặt trong chiếc áo đã đành, lại còn may ở ngay phần eo phía sau lưng, nếu không cởi bỏ nút khuy áo thì thực sự không lấy ra được. Hơn nữa miệng núi còn được buộc chặt lại rất cẩn thận, mất không ít công sức mới có thể mở ra. Có thể thấy được chiếc chìa khoá này vô cùng, vô cùng quan trọng nếu không cũng sẽ không cần làm tới mức đó.

“ Đ..ây....!”

Đoạn Vương Như Sương cũng không dám quay người lại, vòng tay ra sau đưa chiếc chìa khóa cho Lý An, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Lý An kho khan một tiếng, vội nhận lấy chiếc chìa khoá rồi mở cảnh cửa kim loại được giấu sau giá gỗ ra. Cạch một tiếng, cửa mở, hắn vội vàng nắm cổ tay Vương Như Sương kéo nàng vào trong chiếc cửa đen kịt.

Cánh cửa ầm ầm đóng lại, cơ quan bí mật được khởi động, cái giá gỗ không ai di chuyển chầm chậm quay trở về chỗ cũ, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không phát hiện được nửa điểm bất thường nào.

Không thể không nói người thiết kế ra cánh cửa nhỏ này thực sự là thiên tài, cơ quan bí mật như thế này chỉ sợ trên đời này không có bao nhiêu người có thể phát hiện được.

Phía sau cánh của nặng nề là một đường hầm tối như mực, đưa tay lên trước mặt không nhìn thấy được năm ngón. Vương Như Sương rơi vào trong bóng tối vô tận, hai mắt hoàn toàn vứt đi, trong lòng hoảng sợ vô cùng, may mắn trong lúc này vẫn có một bàn tay rắn rỏi từ đầu tới cuối nắm chặt lấy cổ tay phải của nàng, bàn tay giống như cái kìm sắt, siết chặt tay nàng làm nàng có chút đau đớn, nhưng chính cảm giác này lại giúp nàng cảm giác an tâm trong lòng tới kỳ lạ.

“ Chắc hẳn chưa thấy gì đâu nhỉ?!!!!”

Vương Như Sương lầm bầm trong miệng như muỗi kêu, khuôn mặt trong bóng tối đỏ ửng như say rượu. Cõ lẽ bởi vì ở trong bóng tối, hai mắt hoàn toàn phế đi, những giác quan khác của nàng trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, bên tai nghe rõ tiếng trái tim mình đập bình bịch như đánh trống.

“ Ta là ai chứ! Những cái có thể thấy đều đã thấy hết cả rồi!”

Lý An trong lòng tự nhủ một câu, khoé miệng không tự chủ hơi nhếch lên một chút. Hắn hít sâu một hơi, cầm tay Vương Như Sương kéo nàng chạy vội trong đường hầm tối tăm.

Trong này thực sự quá mức tối, ngay cả hắn cũng chỉ nhìn thấy được lờ mờ đường đi. Đây là một đường hầm cao chỉ khoảng hơn 2m một chút, rộng chỉ đủ hai người sánh vai mà đi, trong này tối tăm ẩm ướt, không khí tù đọng một thứ mùi vô cùng khó ngửi.

Nhưng mà lúc này cả hai người đều chẳng còn tâm trí nào mà để tâm nhiều như vậy nữa, gắng sức mà chạy vội. May mắn đường đi dưới chân coi như bằng phẳng, không cần sợ hãi đang chạy đột nhiên vấp phải cái gì đó rồi ngã nhào.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top