Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 42: Tiễn thuật
Âm thanh người nọ ngã xuống đất làm đoàn người đã vào trong phủ đều không nhịn được quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy người nọ nằm sõng soài trên mặt đất, chính giữa mi tâm cắm một mũi tên thật dài, phần lông ở đuôi tên vẫn rung động nhè nhẹ, máu tươi loang lổ mặt đất.
Nhất thời mọi người đều có chút ngây dại, không ai kịp phản ứng cái gì.
Trương Cáp thân là lão tướng chốn giang hồ hiểm ác, g·iết người đối với lão chẳng khác nào ăn cơm uống nước. Hơi bất ngờ trong tích tắc, lão ngay lập tức xoay người chắn trước mặt Vương Tài đang nằm yên trên cán, hét lớn: “ Có đánh lén!”
Gần như là cùng lúc đó, Lý An tay phải nắm chặt lấy cổ tay của Vương Như Sương, kéo nàng trốn sau hòn giả sơn cao hơn 2m ngay bên cạnh. Mãi tới khi hắn buông tay ra, Vương Như Sương mới kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, mặt cắt không còn giọt máu.
Những người khác bị tiếng thét của Trương Cáp kéo tỉnh, lập tức nhanh chóng trốn sau vật cản, bọn hắn trăm người như một đều nín thở nhìn ra cánh cửa đang nửa khép nửa mở.
Lý An hít sâu một hơi, lẩm bậm trong lòng: “ Một, hai, ba,…… bốn mươi mốt! Tất cả có 41 tên, dựa vào cách bọn hắn hít thở cùng với tiếng bước chân dài ngắn, đều là người luyện võ! Người tới đã không thiện, phen này Vương Phủ chỉ sợ gặp họa lớn!"
Trương Cáp cũng đã hộ tống Vương Tài trốn ra sau hành lang, hướng Lý An hét lớn: “ Lý An, ngươi hộ tống tiểu thư thông qua đường hầm bí mật rời khỏi phủ, hãy tạm thời đưa tiểu thư vào rừng sâu trốn đi.”
“ Tiểu nhân biết phải làm gì!” Lý An gật đầu, đoạn hắn nhìn tên hộ vệ đứng bên cạnh Trương Cáp, to giọng nói: “ Hãy ban cho tiểu nhân cây cung kia, tiểu nhân mới có thể nắm chắc bảo vệ tiểu thư chu toàn!”
Trương Cáp không cần suy nghĩ, trở tay c·ướp lấy cây cung đang đeo sau lưng tên thuộc hạ bên cạnh rồi ném cho Lý An, hai mắt từ đầu tới cuối vẫn lạnh lùng quan sát cửa chính. Tới lúc này, dựa vào giác quan n·hạy c·ảm của một Phàm Huyết Cảnh võ sư, lão đã có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập bên ngoài phủ rồi.
Đám người kia đã dừng lại ở bên ngoài phủ, đoán chừng là đang thương lượng kế sách.
Bên trong phủ, đám người nín thở chờ đợi, mưa rơi rào rào không ngớt, nhiều người bị nước mưa chảy vào mắt tới cay xè hai mắt nhưng mảy may không giám nhúc nhích, chỉ sợ mình vừa chớp mắt liền có một mũi tên bắn xuyên đầu.
Máu tươi chảy ra từ đầu tên hộ vệ xấu số nằm nơi cửa, theo nước mưa loang ra khắp khoảng sân, mùi máu tươi dù trong cơn mưa lớn vẫn nghe được rõ ràng.
Đột nhiên, ngoài cửa chính xuất hiện một bóng người mặc đồ đen, kẻ kia vừa xuất hiện liền nhanh như chớp bắn ra một mũi tên rồi trốn ra sau cửa lớn, đám người trong phủ chỉ kịp theo bản năng trốn tránh một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng chút nào.
Vút một tiếng, một tên hộ vệ lực lưỡng trốn sau gốc cây cổ thụ trong sân ầm ầm ngã xuống, hắn đã bị một mũi tên găm ngay ngực trái.
“ Không thể nào?!!!!”
Lý An khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mặt cắt không còn giọt máu nào, vội vàng kéo Vương Như Sương nép mình sau hòn giả sơn to lớn. Vừa hồi hắn nhìn được rõ ràng, mũi tên kia là bay theo đường cong cho nên mới có thể bắn trúng tên hộ vệ đang trốn sau gốc cây kia.
Tất nhiên quỹ đạo của mũi tên chỉ hơi cong một chút mà thôi, gần như vẫn là một đường thẳng, tuy nhiên nhiêu đó thôi là đủ quá mức kinh hãi thế tục rồi. Hẳn là tên hộ vệ xấu số vừa m·ất m·ạng kia có c·hết cũng không hiểu được tại sao mình trốn rất kỹ sau gốc cổ thụ rồi mà vẫn bị một tiễn xuyên tim.
Bên kia Trương Cáp cũng ra hiệu thuộc hạ che chắn kỹ cho Vương Tài, bản thân ngược lại rời khỏi chỗ trốn, hiên ngang đi ra giữa sân, hoàn toàn không chút nào sợ có mũi tên bay tới, lão cười lớn rồi nói: “ Ha ha ha! Tiễn thuật của cô nương đúng là thông thần rồi, không biết Vương phủ chúng ta ở chỗ nào có mắt như mù lại đặc tội với nhân vật lợi hại như vậy?!”
“ Phàm Huyết Cánh c·hết dưới mũi tên của ta không có 10 thì cũng đủ 8 người, ngươi lại nghêng ngang như vậy, không s·ợ c·hết không nhắm mắt à?!” Từ phía sau bức tường truyền tới tiếng nữ nhân trong trẻo, bên trong tràn đầy mỉa mai khinh thường.
“ Ồ! Vậy sao cô nương không thử một chút, để xem là da của lão phu cứng hay là mũi tên của cô nương cứng.” Trương Cáp giang rộng hai tay, hoàn toàn không để lời nói của đối phương trong lòng.
Tuy ngoài mặt tỏ ra bất cần như vậy nhưng thực chất từ đầu tới cuối hắn vẫn tập trung toàn bộ tinh thần nhìn ra cửa chính, mồ hôi theo trán chảy vào mắt cũng không chút để ý.
Những người khác cũng gần như nín thở nhìn ra cửa.
Đột nhiên, sau bức tường cao truyền tới một tiếng động lớn, một bóng người màu đen tung người nhảy lên cao như chim ưng, nữ tử mặc hắc y tung người nhảy lên cao hơn bức tường một đoạn, trong lúc cơ thể đang lơ lửng trên không nàng ta bắn ra một mũi tên rồi theo trọng lực rơi xuống.
Toàn bộ quá trình liền thành một mạch, xảy ra chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn không có chút kẽ hở nào. Dù là Trương Cáp cũng không kịp phản ứng, dù sao lão từ đầu tới cuối đều đinh ninh kẻ thù sẽ xuất hiện ở cửa.
Mắt thấy nữ tử hắc y sắp biến mất khỏi đầu tường, đột nhiên một mũi tên khác từ trong phủ bắn ra, vô cùng chuẩn xác bắn vào giữa trán của nàng ta.
Nữ tử hắc y sắp rơi xuống đất, trong lòng đang có chút thả lỏng đột nhiên xuất hiện tình huống này hoàn toàn không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, may mắn cơ thể nhiều năm luyện võ vẫn theo phản xạ tự nhiên nghiêng đầu né tránh.
Mũi tên bắn xuyên qua vành tai bên trái của nữ tử mặc hắc y rồi v·út bay đi xa, chớp mắt đã biến mất sau màn mưa trắng xoá.
Cùng lúc đó, một mũi tên khác bắn trúng ngay ngực trái của Trương Cáp, người sau hơi né tránh nhưng không kịp.
Cong!!!!!!
Mũi tên bắn trúng ngực của Trương Cáp phát ra âm thanh kim loại v·a c·hạm rất lớn, Trương Cáp bị lực trùng kích đánh lui mấy bước, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa. Nếu không phải có miếng hộ tâm kính trước ngực, lão dù không c·hết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Nữ tử hắc y rơi xuống đất, hai chân không tự chủ được hơi run rẩy, nghiêng người dựa vào tường, tay phải đem lên bịt chặt lại lỗ tai bên trái.
Lúc này đây lỗ tai bên trái của nàng đã mất gần phân nửa, máu tươi men theo kẽ tay chảy ra bên ngoài trông vô cùng đáng sợ. Nhưng điều khiến cho nàng hoảng sợ chính là chỉ trong tích tắc thôi, nàng suýt nữa đã bỏ mạng lại nơi này.
“ Nếu ta bị một mũi tên b·ắn c·hết ở cái An Nhạc Huyện bé xíu này, truyền ra sẽ thành trò cười khắp kinh thành mất! Đối phương có thể phản ứng nhanh như vậy, ở dưới mưa lớn như thế này mà vẫn có thể bắn mũi tên sượt qua đầu tường rồi bắn trúng giữa trán của mình, tiễn thuật chỉ sợ dù không bằng mình nhưng cách không xa! Chưa từng nghe nói An Nhạc Huyện này có nhân vật nào như vậy!” Nữ tử áo đen có nén đau đơn từ tai trái truyền tới, thấp giọng lẩm bẩm. Phen này là do nàng quá mức khinh thường giang hồ ở cái huyện hẻo lánh này, chút nữa thì lật thuyền trong mương.
Bên trong phủ, Lý An nhanh chóng nhảy xuống hòn giả sơn, đeo cây cung lớn ra sau lưng, nắm tay Vương Như Sương chạy về phía hậu viện như bay.
Một mũi tên vừa rồi là do hắn bắn ra, không ngờ lại không thể g·iết được đối phương. Thực ra bởi vì sức lực của hắn quá nhỏ, cây cung trong tay vẫn chưa đủ cứng, nếu như có thể bắn mũi tên lao đi nhanh hơn nữa thì nói không chừng nữ tử hắc y kia đã bị một mũi tên xuyên qua đầu rồi.
Cách đó không xa, Trương Cáp thấy mũi tên trúng đích thì vui mừng vô cùng, không uổng công lão lấy thân mình làm mỗi nhử. Lão dẫm mạnh hai chân xuống đất làm đất đá bắn tung toé, thân hình như quả đạn pháo lao thẳng vào bức tường đá giày cộm, khi sắp đâm đầu với bức tường, lão ầm ầm tung ra một quyền.
Nắm đấm bằng da bằng thịt ầm ầm đánh vào bức tường đá, bức tường giống như được làm tù đậu phụ, ầm một tiếng liền b·ị đ·ánh ra một lỗ hổng rộng toác, đá bay tứ tung khắp nơi.
Trương Cáp trung người nhảy qua lỗ hổng, thấy nữ tử mặc hắc y đang ôm tai trái đứng cách đó không xa, cười gằn lao tới đánh ra một quyền.
Một quyền này nhanh như chớp, thế lớn lực trầm, không khí đầu nắm đấm phanh phanh nổ tung không ngừng.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một cây quạt sắt đột nhiên chắn ngang trước mặt nữ tử, thay nàng chịu một quyền này.
Ầm một tiếng, quyền cùng thiết phiến v·a c·hạm mạnh.
Trương Cáp cảm giác như đánh vào tấm sắt, cánh tay phải từ phần khuỷu tay trở xuống tê rần không còn chút nào cảm giác.
Chủ nhân của thiết phiến cũng bị lực trùng kích đánh cho liên tục lùi mấy bước.
Nữ tử mặc hắc y, khuôn mặt bịt khăn đen nhìn không rõ dung mạo, tuy nhiên thông qua đôi mắt vẫn có thể thấy nàng vừa bị dọa cho một phen. Nàng nhìn nam tử anh tuấn tay cầm cây quạt sắt bên cạnh, hét lớn: “ Ca ca! Hắn đánh ta!”
Giọng nói này………… giống như sắp khóc tới nơi vậy!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!