Giáo Sư Gián Điệp

Chương 366: Vùng đất huyền bí (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Người dẫn đầu là một phụ nữ xinh đẹp thu hút rất nhiều ánh nhìn của người xung quanh. Mái tóc màu bạc pha xanh lam dài đến thắt lưng. Những bước đi kiêu kỳ, thần thái tự tin và bộ váy xanh lam tạo nên một sự hài hòa tuyệt đẹp. Cách người phụ nữ bước đi, nhìn thẳng về phía trước mà không hề quan tâm đến phản ứng của những người xung quanh khiến Rudger liên tưởng đến một con thiên nga cao quý. Những người hầu cận theo sau người phụ nữ, phía sau cùng là một đoàn hiệp sĩ hộ tống.

"Nhìn đội ngũ này thì có vẻ là người thuộc hoàng gia."

"......."

Arfa nói với giọng ngây thơ. Cậu ta nói vậy cũng không sai, theo thường thức thì chỉ có những nhân vật trong hoàng tộc mới có thể điều động hiệp sĩ làm người hộ tống.

Không trả lời Arfa, thay vào đó, Rudger tự nhiên đứng dậy.

"Arfa, chúng ta đi thôi."

"Có chuyện gì vậy?"

Arfa bối rối trước hành động đột ngột của Rudger nhưng không từ chối mệnh lệnh của hắn. Vừa đúng lúc, nhân viên tiếp tân quay lại cùng với chìa khóa trên tay. Sau khi nhận được chìa khóa, Rudger mang theo Arfa nhanh chóng rời khỏi sảnh tầng một, hai người hành động tự nhiên nhất có thể để tránh sự chú ý không cần thiết.

"Thủ lĩnh, sao đột nhiên chúng ta lại phải rời đi vội vã như vậy?"

"Cậu có biết những người bước vào sảnh lúc nãy có thân phận gì không?"

"Hả?"

Arfa lục lọi trong bộ nhớ của mình tin tức về khuôn mặt của người phụ nữ ban nãy.

"Người đi đầu hình như là Nữ hoàng phải không? Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp cô ta trên báo."

"Đúng vậy. Đó là Nữ hoàng Ekaterina Bolsvaya."

"Là cái tên đó."

Arfa vỗ tay sực nhớ ra cái tên này.

Rudger bình tĩnh giải thích thêm.

"Cô ta là Nữ hoàng của Utah - Nhân vật chính lãnh đạo cuộc n·ội c·hiến gần đây. Mọi người thường gọi cô ta bằng cái tên Sa hoàng (Tsaritsa)."

Arfa tròn mắt nghe Rudger giới thiệu về nhân vật nổi tiếng kia. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng hỏi.

"Hình như thủ lĩnh có nói qua về việc anh từng tham gia cuộc n·ội c·hiến của Utah. Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?"

"Không có gì hay ho cả. Tôi chỉ không may bị cuốn vào cuộc chiến đó thôi."

"Ồ, vậy ra đó là lý do anh bỏ đi sau khi n·ội c·hiến kết thúc sao?"

Rudger gật đầu.

"Tôi phải giả c·hết để trốn khỏi Vương quốc Utah. Hiện tại, đối với bọn họ thì tôi đã là một n·gười c·hết. Chúng ta tốt nhất không nên chạm mặt nhóm người đó để tránh phiền phức."

"Hm... ... ."

Đối với một người thiếu kiến thức liên quan đến những việc tranh đấu hay âm mưu như Arfa, cậu ta không thể lý giải được lý do tại sao Rudger phải bỏ đi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Arfa lên tiếng.

"Ý thủ lĩnh là bọn họ nếu biết anh còn sống sẽ rất tức giận?"

"Phải."

"Tại sao vậy? Tôi tưởng nếu biết một người quen không c·hết mà còn sống thì ai cũng phải vui mừng chứ?"

"Mọi chuyện không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy. Cái c·hết của tôi lúc đó là để chấm dứt mọi quan hệ giữa hai bên, tôi không có ý định gặp lại bọn họ nữa."

"Tôi hiểu rồi."

Arfa ngây thơ gật đầu.

"Nhưng vô tình chạm mặt bọn họ thì có vấn đề gì sao? Dù gì thì thân phận và dung mạo của anh hiện tại và lúc đó hoàn toàn khác nhau."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta tốt hơn hết vẫn nên đề phòng trường hợp xấu nhất có thể sẽ xảy ra."

"Ừm."

"Arfa, nhớ kỹ điều này. Không phải ai cũng đều có suy nghĩ giống nhau trong cùng một hoàn cảnh. Khi tiếp xúc với nhiều người hơn, cậu sẽ nhận ra điều đó."

"Tôi hiểu. Nhưng nếu như có khác biệt về quan điểm thì không phải chúng ta nên đối thoại với nhau để tìm ra tiếng nói chung sao?"

Ánh mắt của Rudger có chút bất ngờ trước câu hỏi của Arfa.

Những gì Arfa nói là một cách giải quyết vô cùng lý tưởng. Những khác biệt về quan điểm nên được giải quyết thông qua đối thoại. Ai cũng hiểu điều đó nhưng không phải ai cũng có thể sẵn sàng làm như vậy.

Nếu dễ dàng như vậy thì đã không có c·hiến t·ranh nổ ra.

Công nhân - chủ nhà máy, quý tộc - bình dân, người giàu - người nghèo....

Hệ thống phân cấp địa vị xã hội rất vững chắc, vững chắc đến mức không thể có một tiếng nói chung giữa những giai tầng ở hai đầu kim tự tháp.

Nhưng một điều còn trớ trêu hơn là những lời nói lý tưởng hóa này lại phát ra từ miệng Arfa - một cỗ máy được chế tạo như một công cụ phục vụ c·hiến t·ranh.

Đó là suy nghĩ của người máy sao? Hay đó là suy nghĩ của linh hồn Arte đang trú ngụ trong cơ thể này?

"... ... Tôi cũng mong sẽ có một ngày như vậy."

Rudger tiếp tục.

"Dù sao thì còn một lý do khác nữa chúng ta không nên chạm trán Nữ hoàng Utah."

"Đó là gì?"

"Tính cách của người đó rất kỳ quặc."

"Hả?"

"Mỗi khi trò chuyện cùng cô ta, tôi đều rất mệt mỏi."

Rudger hiện tại mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian đó liền cảm thấy cơn đau đầu kinh niên của mình có dấu hiệu phát tác.

* * *

Trên tầng cao nhất của khách sạn Land River.

Ekaterina đang đứng ở cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Toàn cảnh thành phố Felix như thể được thu nhỏ thông qua mặt kính trong suốt.

Cảnh tượng Ekaterina đứng yên lặng, phía xa là bầu trời trong xanh tựa như một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ. Đôi mắt người phụ nữ khép hờ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Những gì toát ra từ cô ta thuần túy là sự lạnh lùng, cao quý khiến người ngoài chỉ dám đứng xa chiêm ngưỡng, không dám có chút khinh nhờn.

Cuối cùng, môi Ekaterina hé mở, giọng cười trong trẻo tuôn ra.

"Ô hô hô hô—!!!"

Đó là một tiếng cười với âm tần cao v·út cực kỳ chói tai thậm chí có chút khả ố. Ngay từ khoảnh khắc người phụ nữ cất tiếng cười, toàn bộ ấn tượng hoàn hảo về cô ta đã sụp đổ.

Ekaterina chống hai tay lên chiếc eo mảnh mai, miệng không ngừng cười giễu cợt.

"Hai người có nghe thấy gì không? Tất cả mọi người đều dành những lời ngợi khen cho ta đấy!"

Hai hầu cận của Ekaterina đồng thời mở miệng.

"Bệ hạ, vui lòng giữ im lặng. Nếu Ngài cứ hành động như thế, tôi e rằng sẽ có ai đó nhìn thấy mất."

"Bệ hạ, nụ cười hôm nay của Ngài vẫn xinh đẹp như thế."

Hai người hầu cùng lúc nói những lời trái ngược và trừng mắt nhìn nhau.

Người khiển trách Ekaterina là một người đàn ông tên là Batali. Trong khi đó, người còn lại là một phụ nữ, tên cô ta là Barencina. Bọn họ là anh em song sinh.

"Barencina, em nói gì thế? Bệ hạ sao có thể cư xử tùy tiện như vậy được?"

"Batali, anh có thể thôi những lời ca cẩm cũ rích của bản thân không?"

Hai anh em không chỉ đấu khẩu bằng lời nói mà tay chân của họ cũng không yên. Họ liên tục vung đòn đánh vào nhau trong khi miệng thì không ngừng chất vấn đối phương.

Pabababat!

Nhìn từ xa thì có vẻ giống như một chuyển động tay đơn giản, nhưng nếu nó được thực hiện bởi hai hiệp sĩ cấp cao thì đó lại là một chuyện khác.

Cuối cùng, Batali là người chịu thua trước.

"Chúa ơi! Sẽ là một sự ô nhục cho Vương quốc nếu diện mạo thật của Nữ hoàng bị phát giác."

"Nhiệm vụ của chúng ta là che giấu nó đi còn gì. Mặc dù em ước sao mọi người đều có thể thấy Bệ hạ một cách chân thực nhất."

"Em đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?"

Cuối cùng, Ekaterina đành phải lên tiếng cắt đứt cuộc tranh cãi giữa hai hầu cận của mình.

"Hai người các ngươi dừng lại được rồi. Cả hai hãy nhanh chóng đi nghỉ đi! Chúng ta đang đi thư giãn, vì vậy hãy gạt bỏ hết công việc sang một bên."

Batali lập tức mở miệng.

"Nữ hoàng, thần rất xin lỗi nhưng chúng ta không ở đây để vui chơi. Mục đích ban đầu của chúng ta khi đến tham gia [Đêm huyền bí] là tạo quan hệ tốt với các pháp sư."

"Tất nhiên, việc kết giao với các pháp sư là cần thiết. Nhưng [Đêm huyền bí] ngày mai mới chính thức bắt đầu. Bây giờ chúng ta tạm thời chưa cần lo nghĩ đến thứ đó."

"Hiện tại có rất nhiều người nổi tiếng đang tập trung tại khách sạn này. Họ có vẻ cũng rất háo hức nếu được diện kiến Nữ hoàng, thần nghĩ bây giờ chính là thời điểm thích hợp."

"Dù không thích những gì anh trai thường nói nhưng lần này thần không thể không đồng ý với anh ấy."

Thấy ngay cả Barencina cũng cùng chiến tuyến với Batali, Ekaterina bĩu môi.

"Thực sự không thú vị."

"Thần hiểu cảm giác của Bệ hạ, nhưng thân phận của Ngài đã thay đổi. Bây giờ Ngài không phải là Công chúa nữa mà đã là Nữ hoàng lãnh đạo một đất nước. Trong một số trường hợp, Ngài cần phải làm những chuyện ngay cả khi đó là điều Ngài không muốn làm."

"Giống như những gì người đàn ông đó nói?"

"......."

Batali im lặng khi Ekaterina nhắc đến người đàn ông đó. Anh ta biết Nữ hoàng đang ám chỉ ai.

Người đó là một đồng minh của bọn họ, người đã giúp bọn họ chống lại kẻ thù trong cuộc n·ội c·hiến ở Utah. Nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại người đàn ông đó nữa. Tất cả những chiến công lừng lẫy của người đó mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức của bọn họ.

"Một vị vua hợp cách phải giả vờ có nhiều đức tính ngay cả khi người đó không sở hữu chúng. Giả vờ sở hữu sẽ có lợi hơn nhiều so với việc thực sự sở hữu chúng."

Batali gật đầu khi những lời Machiavelli từng nói phát ra từ miệng Ekaterina.

"Thần mừng vì Bệ hạ vẫn còn nhớ."

"Ta nhớ tất cả những gì tên đó đã nói. Tên đó luôn cằn nhằn về chúng với ta mọi lúc mọi nơi."

Khuôn mặt của Ekaterina khi nhớ đến Machiavelli hiện lên một nỗi buồn man mác. Nhưng sau đó, cô ta nhanh chóng rũ bỏ sự yếu đuối của mình và đứng dậy.

"Được rồi! Chúng ta nên xuống dưới."

Hai hầu cận nhanh chóng hộ tống Ekaterina ra khỏi phòng. Người lái xe đang đợi ở hành lang cố gắng đuổi kịp nhưng Barencina nhẹ nhàng ngăn anh ta lại.

"Bệ hạ, Ngài có muốn xuống tầng một trước không?"

"Ta nghĩ chúng ta nên đi chào hỏi người cùng tầng trước."

Ekaterina thản nhiên nói và gõ cửa một phòng VIP khác bên cạnh. Hành động này của cô ta đột ngột đến mức hai người hầu không kịp tiến lên ngăn cản.

"Cho hỏi là ai vậy?"

Cánh cửa bật mở và khuôn mặt của một cậu bé lộ ra.

Ekaterina mỉm cười rạng rỡ nói lời chào.

"Rất vui được gặp cậu. Tên ta là Ekaterina Bolsvaya."

"Xin chào. Tôi là Arfa."

Arfa đáp lại bằng một nụ cười hồn nhiên.

"Cô đến đây có việc gì?"

"Ta chỉ muốn làm quen với người ở cạnh phòng mình thôi. Nếu cậu có bạn đồng hành thì hiện tại ta có tiện chào hỏi người đó không?"

"À, tôi có người đi chung. Ờ, nhưng... ... ."

Arfa nói được nửa chừng mới muộn màng nhớ lại những gì Rudger đã nói trước đó. Thế là cậu vội vàng im miệng.

Khi Ekaterina đang bối rối trước hành vi kỳ lạ của Arfa, một người mới đột nhiên xuất hiện qua khe hở.

"Xin lỗi, nhưng chúng tôi không muốn nói chuyện với người lạ."

"Ơ? Này, chỉ một lát thôi, không mất nhiều thời gian của mọi người đâu!"

Người đàn ông tóc đen đóng sầm cửa lại như thể không muốn nghe thêm gì nữa.

Ekaterina đứng im như thể bị đóng đinh tại chỗ.

"Bệ hạ! Ngài có ổn không?"

"Xin Ngài đừng quá bận tâm. Thi thoảng vẫn có những pháp sư sống khép kín mà, họ không muốn tiếp xúc với người ngoài cũng là điều dễ hiểu."

Khi hai người phụ tá chưa biết phải làm gì thì Ekaterina đưa tay lên miệng thốt lên một tiếng cảm thán.

"Ôi trời. Ôi trời. Người đó... ... ."

"Bệ hạ? Ngài biết vị pháp sư đó sao?"

"Làm sao trên đời lại có thể có người đẹp trai như vậy?!"

"......."

"......."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top