Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp
Rudger lắc đầu khi nghe được tiếng động ngoài cửa. Tính cách của người phụ nữ kỳ quái kia vẫn chẳng thay đổi chút nào.
"Thủ lĩnh, tôi xin lỗi."
Arfa cúi đầu với vẻ mặt hối lỗi khi nhìn Rudger đóng cửa lại.
"Không sao. Tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ chủ động làm quen với chúng ta."
Rudger không cho rằng đây là chuyện gì to tát nhưng Arfa vẫn không thể kìm nén được sự hối hận của mình.
"Bọn họ có thể nhận ra anh không?"
"Khả năng là không. Theo như phản ứng như vừa rồi thì có vẻ bọn họ không nghi ngờ gì."
Arfa tập trung lắng nghe và tình cờ nghe được âm thanh bên ngoài cánh cửa. Đúng như Rudger đã nói, Nữ hoàng Ekaterina chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ ngoài của Rudger và dường như không nhận ra thân phận của hắn.
"Vị đó lúc nào cũng như vậy sao?"
Ekaterina Bolsvaya vừa nãy hai người nói chuyện hoàn toàn không giống khi mới bước vào đại sảnh khách sạn.
Hình tượng của Nữ hoàng Ekaterina lúc đó là một người có khuôn mặt vô cảm và lạnh lùng. Ấn tượng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy vị Nữ hoàng này như thể đang đối mặt một dòng sông băng lạnh giá ở phía Bắc.
Cứng rắn và lạnh lẽo.
Đó chính là những gì đại chúng biết về Nữ hoàng của Vương quốc Utah.
Tuy nhiên, sau cuộc gặp mặt tình cờ ban nãy, ấn tượng của Arfa về Nữ hoàng Ekaterina đã hoàn toàn được đổi mới.
"Hiện tại thì đỡ hơn nhiều rồi. Hồi trước tính cách cô ta tồi tệ lắm."
"Thật sao?"
"Phải. Hồi đó cô ta thậm chí còn không thèm giả vờ cao quý trước mặt người ngoài."
"Vậy Nữ hoàng Ekaterina là người như thế nào?"
Khi Arfa hỏi với vẻ mặt tò mò, Rudger dùng đầu ngón tay xoa cằm, cố gắng nhớ lại ấn tượng về đối phương trong trí nhớ.
Ekaterina Bolsvaya.
Ấn tượng đầu tiên của Rudger khi lần đầu nhìn thấy người phụ nữ đó là cực kỳ khó hiểu. Hắn có thể khẳng định nếu Ekaterina Bolsvaya sinh ra tại Vương quốc Durman thay vì Utah, cô ta chắc chắn sẽ chẳng thể sống sót được mà sớm đã b·ị c·hém đầu rồi.
Một người sinh ra trong hoàng tộc nhưng không hề có chút xíu cốt cách của Hoàng gia. Ngoại trừ dung mạo, tất cả những gì toát ra từ trên người Ekaterina Bolsvaya mà Rudger cảm nhận được chỉ có hai chữ - thô thiển. Đặc biệt là tiếng cười khó có thể miểu tả được của người phụ nữ đó. Cho đến tận bây giờ, Rudger vẫn không thể lý giải được tại sao một người bình thường lại có thể phát ra được thứ âm thanh như vậy.
"Nếu phải miêu tả về người phụ nữ đó thì tôi chỉ có thể hình dung bằng hai từ nhàm chán và ngu ngốc. Cô ta không hề phù hợp để trở thành một nhà lãnh đạo."
"Hả? Thế vị Nữ hoàng đó làm thế nào mà giành được thắng lợi trong cuộc n·ội c·hiến đó vậy?"
"Xung quanh cô ta có rất nhiều hầu cận tài năng. Ekaterina Bolsvaya có một sức hút kỳ lạ khi chiêu mộ những người tài. Tôi cũng không hiểu sao cô ta lại được nhiều người thề nguyện trung thành đến vậy."
"Người tài? Trong đó có cả thủ lĩnh sao?"
"Tất nhiên là không. Thực tế thì tôi cũng không làm gì nhiều."
Lính đánh thuê trong lời đồn là đã dẫn dắt cuộc n·ội c·hiến đến thắng lợi không làm được gì nhiều sao?
Arfa không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu trước lời nói của Rudger. Cậu ta đột nhiên nhớ lại vài lời lải nhải của Hans.
"Anh trai thường không ý thức được bản thân đã làm được những thứ to lớn như thế nào đâu. Vì vậy, mỗi lần anh ấy nói không có gì cả thì cậu cứ lờ đi là được."
Mặc dù Arfa thiếu những hiểu biết thường thức nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng áp dụng những gì Hans đã dặn.
"Thủ lĩnh thấy hai người lãnh đạo của hai phe n·ội c·hiến như thế nào?"
"Thành thật mà nói thì bề ngoài Hoàng tử Alexei làm tốt hơn Ekaterina Bolsvaya."
Không giống như Công chúa Ekaterina luôn cười và hành động như một kẻ kỳ quái, Hoàng tử Alexei là người điềm tĩnh, thông minh và có tài hùng biện. Hắn ta là người có uy tín rất cao trong giới quý tộc vì thường xuyên tham gia các hoạt động bên ngoài, tạo được ấn tượng tốt với nhiều người.
"Vậy chẳng phải Hoàng tử Alexei là nhân tuyển tốt hơn cho ngai vàng sao?"
"Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Arfa, mỗi người trên thế giới này đều luôn đeo cho mình một chiếc mặt nạ."
"?"
"Hoàng tử Alexei bề ngoài có vẻ là một người tốt, nhưng bên trong, tính cách của người này lại hoàn toàn trái ngược."
Hình ảnh Hoàng tử Alexei thể hiện với cho công chúng thấy đều là giả tạo. Trên thực tế, hắn ta một kẻ chuyên quyền, không ngần ngại hạ sát bất kỳ người nào cản đường mình. Thái độ của vị Hoàng tử này đối với cấp dưới của mình không khác gì sử dụng những công cụ, có lợi thì sẽ trọng dụng, một khi vô ích đều sẽ bị đào thải.
Khi cuộc n·ội c·hiến nổ ra ở Vương quốc Utah, nguyên nhân lớn nhất gây thiệt hại đến quần chúng nhân dân chính là do phe Hoàng tử đã bắt người nhập ngũ bừa bãi. Những người phản kháng đều đã bị g·iết c·hết để làm gương.
"Ekaterina Bolsvaya thì ngược lại. Bản chất cô ta là một người rất biết lắng nghe và quan tâm đến người khác."
Những lời của Rudger khiến Arfa không khỏi nhớ lại cuộc trò chuyện của Ekaterina Bolsvaya với các hầu cận của mình. Thái độ của Ekaterina Bolsvaya đối với họ không có chút nào là bề trên mà gần giống với một thành viên thân thiết trong gia đình hoặc bạn bè hơn. Đó chắc chắn hành vi không phù hợp mà Nữ hoàng của một quốc gia nên thể hiện.
"Đó là lý do tại sao tôi quyết định giúp đỡ người phụ nữ đó. Cô ta giống như một ngọn đuốc sáng rực trong vùng đất lạnh giá đó vậy."
Trong môi trường đầy cái lạnh khắc nghiệt, sự hiện diện của Ekaterina Bolsvaya giống như một ngọn đuốc mạnh mẽ. Mọi người vô hình chung đều sẽ bị ánh sáng rực rỡ của nó thu hút mà không nhận ra. Có lẽ đó cũng là lý do lớn nhất mà những nhân tài trong cuộc chiến đều sẽ tụ tập xung quanh Ekaterina Bolsvaya.
"Nhưng tôi nghe nói Hoàng tử Alexei có lợi thế khi bắt đầu cuộc n·ội c·hiến."
"Đúng là như vậy. Trước khi cuộc n·ội c·hiến nổ ra, dư luận đều tập trung vào Hoàng tử Alexei."
Khi cuộc n·ội c·hiến nổ ra ở Vương quốc Utah, các thế lực mạnh đều đồng loạt lên tiếng ủng hộ phe của Hoàng tử Alexei. Vì vậy, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Vương quốc Utah trong tương lai, bọn họ đều cử người đến liên minh với phe của Hoàng tử. Các tập đoàn kinh doanh, các quý tộc quyền lực, tướng quân nắm giữ q·uân đ·ội....
Mọi người đều nghĩ rằng kết cục của cuộc chiến sẽ sớm được phân định. Cho đến cuối, sự thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì số đông dự đoán.
Một trong những giai thoại nổi tiếng nhất về Ekaterina Bolsvaya khi chiến đấu ở tiền tuyến chính là hình ảnh cô ta giơ cao lá cờ của Vương quốc Utah trong trận chiến cuối cùng.
Bức ảnh đen trắng do một phóng viên chiến trường vô tình chụp được vào thời điểm đó đã góp phần rất lớn làm thay đổi nhận thức của công chúng về vị Công chúa Ekaterina Bolsvaya.
Bức ảnh được dán khắp trang nhất của các tờ báo và những công dân sợ hãi vì cuộc n·ội c·hiến ở Vương quốc Utah cuối cùng đã thu hết can đảm và bắt đầu ủng hộ Ekaterina Bolsvaya.
Vì vậy, cuộc n·ội c·hiến ở Vương quốc Utah còn được mọi người gọi với cái tên [Cuộc chiến băng giá và Ngọn đuốc] đã kết thúc với chiến thắng thuộc về phe Công chúa Ekaterina Bolsvaya.
Những ký ức trong khoảng thời gian đó thoáng qua trong trí óc của Rudger như một cuốn phim kỷ niệm. Những cảm xúc trên chiến trường ngày ấy đối với hắn như thể chỉ mới là ngày hôm qua.
***
"Anh chính là lính đánh thuê trong lời đồn phải không?"
Ekaterina chậm rãi đến gần Machiavelli lúc này đang lặng lẽ ngồi cạnh đống lửa trong khi ôm một khẩu súng trường trên tay.
"Ta là Ekaterina Bolsvaya - vị Công chúa chuyên chế và xa hoa trong miệng lưỡi thiên hạ."
Dù đang chạy trốn nhưng Ekaterina Bolsvaya cũng không có ý định che giấu thân phận của mình. Cô ta nhìn Rudger với ánh mắt tự tin và ngay thẳng.
"Ta cần sức mạnh của anh."
Machiavelli kỳ quái liếc nhìn đối phương. Theo hắn biết, vị Công chúa này hiện tại đang b·ị t·ruy s·át và cô ta lúc này còn không có người hộ vệ nào bên cạnh. Sao cô ta có thể tự tin nói ra một yêu cầu như vậy được?
Bản thân hắn ngay từ đầu thậm chí còn không phải là một lính đánh thuê chính quy. Hắn chỉ cải trang để thuận tiện tìm kiếm mảnh vỡ Thánh vật ở Vương quốc Utah mà thôi.
Là một lính đánh thuê, Machiavelli không có nghĩa vụ phải hưởng ứng lời kêu gọi của Ekaterina Bolsvaya. Nếu hắn thực sự là một lính đánh thuê, hắn thà bán tin tức về hành tung của Ekaterina Bolsvaya hoặc giao cô Công chúa này cho Hoàng tử Alexei còn hơn.
Lời đề nghị của đối phương không đáng để hắn đáp lại. Tuy nhiên, không hiểu tại sao, Machiavelli lại lên tiếng.
"Tôi là lính đánh thuê. Nếu cô muốn yêu cầu tôi làm việc, cô cần trả phí."
"Rất tiếc là hiện tại ta không đem theo tiền."
"........"
Machiavelli khựng lại khi nghe được những lời này.
"Cô dựa vào đâu muốn tôi giúp đỡ? Tôi hoàn toàn có thể kiếm được tiền nếu giao cô cho phe Hoàng tử Alexei."
"Anh sẽ không làm như vậy."
"Không có gì là không thể."
"Ô hô hô! Nếu thế thì chắc ta không có mắt nhìn người! Kết thúc như vậy hoàn toàn là xứng đáng."
Machiavelli không biết nên nói người phụ nữ này dũng cảm hay ngu ngốc nữa.
Ekaterina Bolsvaya không khiển trách người lính đánh thuê trước mặt vì không thể hiện sự tôn trọng trước mặt một hoàng tộc. Cô ta chỉ đơn giản cười một cách vui vẻ như một kẻ ngốc.
"Ta sẽ không hối hận!"
"?"
"Tất cả những điều này là do ta lựa chọn. Nếu có sai sót gì thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về ta. Thật đáng tiếc nếu thất bại, nhưng nếu không thử cố gắng một lần thì chắc chắn kết cục vẫn là như vậy, không phải sao?"
"......."
"Vì vậy, ta sẽ luôn tiến về phía trước dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào đi chăng nữa."
Ekaterina Bolsvaya thể hiện quyết tâm của mình một cách đầy nhiệt huyết. Trông cô ta chẳng có chút phong thái nào của một hoàng tộc. Nếu phải nói cụ thể thì Machiavelli thấy vị Công chúa trước mặt này không khác gì một người mơ mộng, ngập tràn ước mơ bị lý tưởng hóa.
Cô ta quả thực không giống như những gì mọi người đồn đãi. Nếu người này lên nắm quyền đất nước này, cô ta chắc chắn sẽ trở thành một vị vua không có phẩm giá nhất hắn từng biết.
Một đất nước như vậy sẽ đi đến đâu?
Nhưng.......
Nếu những lý tưởng của người phụ nữ này có thể trở thành hiện thực thì chắc chắn nơi đây sẽ là một đất nước ấm áp như bước ra từ trong truyện cổ tích.
So với viễn cảnh để vị Hoàng tử Alexei kia lên nắm quyền, hắn thích cái kết còn lại hơn.
"Cô nói mình là Công chúa Ekaterina Bolsvaya?"
"Phải."
"Để trở thành một vị vua hợp cách, trước tiên cô cần phải học lý thuyết về chế độ quân chủ."
"Anh nói như vậy là có ý gì?"
"Nghĩa là tôi sẽ chấp nhận yêu cầu."
Machiavelli nói xong liền từ từ đứng dậy.
Đôi mắt Ekaterina Bolsvaya ánh lên ngọn lửa rực cháy, cô ta nhìn thẳng vào mắt Rudger và hỏi.
"Tại sao anh lại đột nhiên thay đổi ý định?"
"Cô không muốn?"
"Ta chỉ tò mò lý do anh thay đổi suy nghĩ của mình thôi."
"Tôi chỉ đơn giản muốn nhìn thấy một viễn cảnh khác của đất nước này nếu cô lên cầm quyền."
Ekaterina Bolsvaya mỉm cười đáp lại.
"Vậy tên của anh là gì?"
Machiavelli không cảm xúc liếc nhìn người bên cạnh.
"Cô yêu cầu sự giúp đỡ từ một người mà ngay cả tên còn không biết?"
"Tên gọi không quan trọng, đối với ta, khả năng làm việc quan trọng hơn."
Rudger chộp lấy khẩu súng trường của mình và đi ra ngoài cabin trong trận bão tuyết.
"Gọi tôi là Machiavelli."
Cuộc gặp gỡ giữa đêm bão tuyết của hai con người đã trở thành bước ngoặt làm thay đổi vận mệnh của cả một đất nước.
* * *
Rudger nhớ lại ngày hôm đó, hắn không khỏi bật cười. Hắn đã tốn không ít công sức giúp đỡ người phụ nữ kia trở thành một vị vua tốt, nhưng có vẻ như cô ta không thay đổi chút nào.
Không! Có lẽ chính vì cô ta không hề thay đổi mới đúng là Ekaterina Bolsvaya mà hắn biết.
Rudger cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đối phương dường như vẫn ổn ngay cả sau khi hắn rời đi. Cặp đôi song sinh kia vẫn khắc khẩu như ngày nào.
Có lẽ lúc đó hắn nên nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng hơn.
Tất nhiên, hiện tại nghĩ những điều này đã quá muộn.
Rudger đã giả c·hết trong trận chiến, thay đổi danh tính và bỏ trốn. Nếu biết hắn vẫn còn sống, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy bị phản bội hơn là vui mừng.
Trong trường hợp đó, tốt nhất là cứ làm như thể bọn họ thực sự không quen biết nhau.
"Đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta phải đi sớm đấy."
Rudger nói xong liền nhắm mắt nằm dài trên ghế sofa. Hơi thở của Rudger nhanh chóng trở nên đều đặn, hắn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Arfa nhớ lại một câu chuyện cậu đã từng đọc được. Một người có kinh nghiệm có thể chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng chưa đầy vài giây và hồi phục lại trạng thái đỉnh cao trong vài tiếng ngủ. Nhưng Arfa nghe nói rằng thường chỉ những người có cấp bậc hiệp sĩ trở lên mới có thể làm được điều đó.
Sự tò mò của Arfa lại trỗi dậy, nhưng Rudger, người duy nhất có thể trả lời lúc này lại đang ngủ say mất rồi.
Thế là Arfa đành nằm xuống giường, bỏ lại sự tò mò của bản thân ra phía sau.
Mai chính là ngày diễn ra sự kiện [Đêm bí ẩn].
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Giáo Sư Gián Điệp,
truyện Giáo Sư Gián Điệp,
đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp,
Giáo Sư Gián Điệp full,
Giáo Sư Gián Điệp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!