Giáo Sư Gián Điệp

Chương 438: Vị khách (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Chương 438: Vị khách (2)

Trong đấu trường rộng lớn của Lâu đài Hoàng gia.

Luthus Wardot rút kiếm, sau đó đứng yên và bình tĩnh chờ đợi đối thủ của mình. Ông ta im lặng quan sát ba vị thủ lĩnh hiệp sĩ đang khởi động và trang bị v·ũ k·hí của bản thân.

"Những người khác tránh sang một bên."

Enya, Doria và Veronica không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo mệnh lệnh. Những người tụ tập ở đây đều là những người đã đạt đến đỉnh cao tài năng. Không chỉ khác biệt về trình độ, mỗi người đều sở hữu một thứ gì đó khác biệt với người thường. Khi trận chiến của những con người này nổ ra, tốt hơn hết ba người bọn họ nên tránh xa để không bị ảnh hưởng. Cuối cùng chỉ còn lại năm người trong đấu trường rộng lớn và hoang vắng. Bốn bậc thầy kiếm thuật và Luthus Wardot.

"Ta nghĩ chắc là đủ lâu rồi."

Lời nói này của Luthus Wardot bày tỏ thái độ ông ta sẽ không tấn công trước. Bốn người đều không thắc mắc lý do. Trong một trận chiến, cuộc trò chuyện duy nhất diễn ra giữa bọn họ chính là những cuộc đụng độ kiếm thuật.

"Ai sẽ lên...?”

Luthus Wardot còn chưa kịp nói xong, cả bốn người trước mặt đồng thời lao về phía vị kiếm sĩ.

Bốn người bọn họ mỗi người đều có tính cách và cá tính riêng biệt.

Terina LionHowl chăm chỉ và kỷ luật.

Johan Okeas luôn luôn. tự tin về bản thân.

Reinhard Kimbell lười biếng và khó chịu.

Ngay cả Pacius, người điềm tĩnh trong mọi chuyện nhưng dường như vẫn thiếu một thứ gì đó.

Tuy nhiên, tại giờ phút này, bốn người đồng loạt di chuyển như một chỉnh thể mặc dù họ chưa hề thảo luận trước với nhau Giống như một bộ máy được lắp ráp chặt chẽ, cả bốn người vung vũ khí tấn công Luthus Wardot từ mọi hướng.

Đối thủ của họ là vị kiếm sĩ mạnh nhất lục địa. Bọn họ cần nắm chắc cơ hội tấn công phủ đầu.

"Không tệ."

Luthus Wardot mỉm cười. Từ tốc độ lẫn uy lực đòn đánh chứng tỏ trình độ của cả bốn người không hề suy giảm theo năm tháng.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Sau trận đấu với Alex và Pantos, Luthus Wardot đã nhận ra một điều. Thời đại này có rất nhiều người tài năng xuất chúng. Bọn họ vẫn đang từng ngày từng giờ cố gắng bắt kịp những người phía trước. Vì vậy, Luthus Wardot muốn kiểm tra xem những trụ cột của Đế quốc hiện tại có đủ khả năng tiếp tục gánh vác trọng trách trong tương lai hay không.

Thanh kiếm của Luthus Wardot đột nhiên di chuyển. Cơn bão vốn có trong cơ thể ông ta đã được giải phóng.

* * *

Eileen không khỏi thở dài trước cảnh tượng diễn ra trước mắt. Cảnh tượng mái vòm màu trắng xám bao phủ toàn bộ đấu trường tập luyện khổng lồ đang bị một cơn lốc xoáy thổi tung.

Đấu trường tập luyện của Hoàng gia là cơ sở huấn luyện hiệp sĩ chính quy nên về cơ bản nơi đây được xây dựng rất kiên cố. Kiến trúc của đấu trường được thiết kế chống chịu được những đợt hỏa lực nặng nề và tấn công của những phép thuật quy mô lớn. Vô số kiến trúc sư và đại pháp sư đã khắc lên đấu trường hàng trăm trận pháp gia cố và rào chắn suy giảm uy lực tấn công khiến nơi đây có thể nói không ngoa là một trong những kiến trúc kiên cố và chắc chắn nhất trên đại lục.

Nhưng tại thời điểm này, đấu trường huấn luyện đang bị tàn phá nghiêm trọng. Không ai biết chuyện gì xảy ra bên trong. Không ai dám lại gần khu vực đang bị dư chân ảnh hưởng. Ngay cả những Vệ binh Hoàng gia đứng canh gác từ xa cũng ngạc nhiên khi nhìr thấy vòng xoáy khổng lồ đang điên cuồng bốc lên tận trời.

Mọi người đều biết đòn tân công đó do người nào tạo ra.

Chỉ huy Đội cận vệ Hoàng gia.

Thanh kiếm mạnh nhất trên đại lục.

Luthus Wardot.

Và đòn tân công tạo nên danh tiếng của ông ấy chính là [Bão Năng. Lượng].

Đúng như tên gọi, chiêu thức đó của Luthus Wardot có thể tạo ra sức mạnh tương đương với một thảm họa thiên nhiên. Chỉ cần nhìn tình trạng mái vòm của đấu trường hiện tại cũng đủ hiểu.

Eileen có chút đồng cảm hiếm hoi với thuộc hạ của mình. Chỉ cần nhìn dư chấn ảnh hưởng bên ngoài cũng đủ hiểu Pacius đang phải chịu đựng những gì.

Nếu Luthus Wardot thông báo với Eileen cho gọi Pacius, Eileen chắc chắn sẽ không đồng ý để thuộc hạ của bản thân đi chịu đòn. Nhưng thân phận của Luthus Wardot vô cùng đặc thù. Ông ta chỉ nghe theo mệnh lệnh trực tiếp của Hoàng đế tại vị. Ngay cả thân phận Đại Công chúa của Eileen trước mặt Luthus Wardot cũng không có ý nghĩa.

Theo những gì Eileen hiểu biết về Luthus Wardot, ông ta vốn là một người trầm lặng, không hay gây ra nhiều sự chú ý.

Tại sao lần này ông ta đột nhiên lại hành động như vậy?

Trực tiếp triệu tập toàn bộ nhân sự đứng đầu của lực lượng hiệp sĩ trêr toàn bộ Đế quốc. Không chỉ vậy, Luthus Wardot còn công khai chiến đấu với bọn họ.

Rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh ở Leathervelk?

Khoảnh khắc sắc mặt Eileen trở nên nghiêm túc, cơn bão bao phủ toàn bộ đấu trường trở nên mờ dần như một ngọn nến bị thổi tắt.

Kết thúc rồi sao?

Thời gian trận đấu kéo dài không lâu, chỉ khoảng mười lăm phút. Tuy nhiên, đối với những hiệp sĩ bậc thầy thì từng đó thời gian không khác gì một trận chiến sinh tử kéo dài ba ngày ba đêm.

Quang cảnh tại khu vực chiến đấu thảm không nỡ nhìn. Mái vòm đã hoàn toàn biến mất. Bức tường bên ngoài màu trắng tỉnh khiết được xây dựng để phù hợp với Lâu đài Hoàng gia sụp đổ lỗ chỗ, để lộ cấu trúc hoang tàn bên trong. Chỉ cần nhìn những vết chém lưu lại khắp nơi cũng đủ hiểu trận chiên vừa rồi thảm khốc cỡ nào.

Không biết cần tốn bao nhiêu nhân lực và vật lực để có thể sửa chữa lại đấu trường huấn luyện nữa.

Đúng lúc này, có người từ bên trong chậm rãi đi ra. Eileen ngay lập tức lại gần.

Luthus Wardot liếc nhìn Đại Công chúa, từ tốn lên tiếng.

"Công chúa làm gì ở đây?"

"Chỉ huy Luthus Wardot, ông không nghĩ chuyện này đã đi quá xa sao?"

"Có vấn đề gì?"

Luthus Wardot quay lại liếc nhìn đống đổ nát phía sau.

"À, thần sẽ trả tiền cho việc sửa chữa."

"Tình hình những người khác như thế nào? Bọn họ đều là lực lượng nòng cốt của Đế quốc. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với bọn họ, ông có bù đắp được tổn thất đó không?"

"Hành động của thần chính là đang bù đắp tổn thất của Đế quốc.”

Nghe những lời này, một nụ cười lạnh lùng đọng lại trên môi Eileen.

"Đó không phải là lời nên phát ra từ miệng của một người đã thờ ơ với cuộc đảo chính."

"Ngài có suy nghĩ của chính mình. Thần cũng vậy. Dù sao thì lập trường cuối cùng của chúng ta đều không thay đổi."

"........"

"Tình trạng của các chỉ huy hiệp sĩ khác thế nào?”

"Bọn họ không chết được.”

Lúc này Eileen mới có thể nhìn rõ nét mặt của Luthus Wardot. Khuôn mặt vị kiếm sĩ già tràn đầy sự hài lòng.

"Ít nhất thì thần đã có được câu trả lời mong muốn. Tương lai của Đế: quốc chúng ta sẽ không. sụp đổ.”

"........"

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Leathervelk?"

Luthus Wardot không trả lời câu hỏi của Eileen. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào không gian với đôi mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp, vui buồn lẫn lộn. Ngay cả Eileen cũng không thể đọc hết được suy nghĩ bên trong ánh mắt của đối phương.

"Ta hiểu rồi. Chỉ huy Luthus Wardot, ông không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây nữa. Ta sẽ xử lý chuyện còn lại.”

"Cảm ơn Công chúa."

"Ta nghĩ chúng ta cần chuẩn bị tinh thần cho một chuyện quan trọng hơn."

"Có chuyện gì sao?"

"Theo tình báo của chúng ta truyền lại, Vương quốc yêu tinh đang chuẩn bị cho chiến tranh."

Vẻ mặt của Luthus Wardot nghiêm lại khi nghe được những từ cuối cùng.

"Thật thú vị.”

* * *

Hugo Burtag đổ mồ hôi lạnh. Ông ta nhìn về phíz Rudger với ánh mắt phức tạp. Lúc đầu là sự tức giận, tức giận vì đối phương đã lấy đi quyền lực trên tay, biến ông ta thành một kẻ hữu danh vô thực. Nhưng sau đó, toàn bộ cảm xúc chuyển thành sự sợ hãi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng khả năng và địa vị của Rudger Chelici hiện tại đã hoàn toàn áp đảo ông ta. Hugo Burtag không thể không cúi đầu trước một bức tường. không thể vượt qua này.

"Hai người biết nhau sao?"

Ekaterina hỏi, lần lượt nhìn về phía Hugo Burtag và Rudger.

Trong tình huống này, Hugo Burtag chỉ có một lựa chọn duy nhất.

"Hehehe! Giáo sư Rudger, đã lâu không gặp cậu. Nếu không có cậu nhắc nhở, ta đã suýt mắc phải một sai lầm lớn."

Thái độ thân thiện của Hugo Burtag với Rudger là động thái tỏ vẻ hối lỗi.

Rudger không nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương. Hugo Burtag co rúm người trước ánh mắt của người bên cạnh.

"A, nếu giáo sư Rudger đã quyết định tự mình hướng dẫn Nữ hoàng thì ta hoàn toàn có thể tin tưởng giao trọng trách này cho cậu.”

"Vậy sao?"

Những lời nói thẳng thừng không thể đáng sọ hơn phát ra từ miệng Rudger khiến hai má Hugo Burtag giật giật. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt ông ta vẫn không mất đi.

"Hì hì. Ta đang nghĩ rằng nếu không có ai xung quanh, ta sẽ đảm nhận vai trò gian khổ này. Ôi trời, nhìn thời gian kìa. Ta chọt nhớ ra còn có chút việc cần giải quyết, ta đi trước. Việc ở đây giao cho cậu nhé, giáo sư Rudger.”"

Hugo Burtag cười cười, nhanh chóng đi ngang qua Rudger như thể đang chạy trốn.

Rudger liếc nhìn phía sau rồi chuyển ánh mắt sang Ekaterina.

Khi những người hộ tống đang đợi bên ngoài tiến lại gần để xem chuyện gì đang xảy ra, Ekaterina nói rằng không có gì và xua họ đi. Nghe vậy, mọi người đều rút lui, để lại Rudger và Ekaterina một mình trong phòng khách.

Ekaterina nhìn Rudger với ánh mắt kỳ lạ.

"Hai người không thân thiết lắm phải không?"

Rudger lườm người bên cạnh, nói với giọng hiển nhiên.

"Con mắt nào của cô thấy chúng tôi thân quen?"

Ekaterina bĩu môi.

"Dù sao thì ta cũng là khách mà, anh cũng nên giữ gìn chút mặt mũi che phía Theon chứ?”

Thấy Rudger không đáp, Ekaterina tiếp tục.

"Ta chỉ có chút thắc mắc, tại sao ở đây lại có loại người như vậy? Nhìn sơ qua thì có vẻ như ông ta giữ chức vụ khá cao.”

"Cô nghĩ đó là người như thế nào?"

"Kiêu ngạo, ích kỷ, chỉ biết tính toán cho bản thân.”

Rudger gật gù.

"Con mắt nhìn người của cô đã tiến bộ rất nhiều."

"Có ổn không khi một người như thế ở lại Theon?"

"Ở một vài khía cạnh, cô nên học tập ông ta. Ít nhất là ở thái độ tiếp nhận hoàn cảnh. Dù ông ta thực sự chán ghét tôi nhưng ông ta vẫn có thể thản nhiên ứng xử như bình thường.”

Ekaterina trông hoàn toàn không bị thuyết phục.

"Tại sao?"

"Đó là cách ông ta có thể tiếp tục duy trì địa vị của mình."

"... ... Ta không hiểu."

"Có thể mỉm cười và trò chuyện với kẻ thù của bản thân, với tính tình kiêu ngạo của ông ta, đó quả thực là một sự nhục nhã và xấu hổ. Tuy nhiên, miễn là việc đó có lợi cho bản thân, ông ta vẫn sẽ làm. Cô có thể làm được như vậy không?"

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ekaterina đã đưa ra câu trả lời.

"Ta không nghĩ mình có thể làm được."

"Đó là lý do tại sao tôi vẫn giữ lại người đó. Ít nhất thì ông ta rất thức thời, biết những gì nên làm, những gì không nên làm. Theo một cách nào đó, tôi thích những người như vậy."

"... ...."

Rudger nhẹ nhàng nhún vai.

"Còn một lý do quan trọng hơn là vì địa vị trong quá khứ của người đó tương đối quan trọng, dù hiện tại ông ta không có thực quyền, nhưng thà giữ kẻ này trong tầm kiểm soát còn hơn là thả ra ngoài.”

"Ta hiểu ý của anh.”

Thấy Rudger gật đầu với mình, Ekaterina liền nở một nụ cười rạng rỡ, cô ấy rất vui vẻ trước sự công nhận của đối phương.

Rudger đôi lúc không thể hiểu được tại sao thi thoảng Ekaterina lại lộ ra nụ cười ngớ ngẩn như vậy. Nhìn Ekaterina hiện tại, chẳng ai sẽ nghĩ người phụ nữ này lại là vị Nữ hoàng cai trị vùng đất phía Bắc lạnh giá.

"Mặc dù cô đã trở thành Nữ hoàng nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi cả."

"Cái gì? Nói thế ta tổn thương đấy nhé."

Rudger nhất thời không nói nên lời.

"Nghiêm túc lại đi. Cô cần xốc lại tỉnh thần.”

Rudger đứng dậy.

"Hiệu trưởng đang đợi. Đi thôi.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top