Giáo Sư Gián Điệp

Chương 522: Hầu cận (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Chương 522: Hầu cận (1)

Zandman cuối cùng niêm phong lại chiếc hộp có tên Rudger phía trên. Vai trò của ông ta là đích thân giao những món đồ này cho người cần chúng. Nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ như anh chàng Rudger Chelici kia đã đi xuống tầng giữa. Em út chắc hẳn cũng đã ở dưới đó.

Zandman thở dài trong lòng nhưng ông ta vẫn không ngừng đưa ra chỉ dẫn.

"Tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Khác với giọng nói trêu chọc thường ngày, thái độ của vị pháp sư lúc này cực kỳ nghiêm túc.

Theo chỉ dẫn của Zandman, những Người Du Hành mở từng chiếc hộp họ mang theo và lấy đồ lặn ra. Không giống những bộ đồ lặn thông thường, đồ lặn của Học viện Dream chỉ là những chiếc găng tay dài và chân vịt. Thật khó có thể gọi hai thứ này là đồ lặn.

Sột soạt. Sột soạt.

Đám người lần lượt mặc đồ vào, sau đó từng người đồng loạt xoay mặt đồng hồ ở sau găng tay và điều chỉnh kim chạy. Những tiếng lò xo và tiếng kim loại kêu lách cách. Khi kim đồng hồ trên mặt kính trở về vạch tối đa...

"Cài đặt Siesta đã hoàn tất."

"Các thông số bình thường."

Những thiết bị bảo vệ biến dạng ý thức là đồ vật độc quyền của Học viện Dream chuyên môn tạo ra để giành cho việc khám phá Dreamland. Chúng thường được gọi là Siesta.

Zandman chỉ huy.

"Những người được phân công tập trung bảo vệ người còn sống sót. Những người còn lại theo hiệu trưởng xuống bên dưới."

"C-chờ đã! Các người cứ như vậy mà xuống dưới ư? Còn chúng tôi thì sao?"

Hugo Burtag vội vàng tóm lấy Zandman đang chuẩn bị rời đi. Vị pháp sư già nhíu mày không vui.

"Ông không thấy chúng tôi đã chia người ra rồi sao?"

"Nhưng mà... ... ."

Ánh mắt của Hugo Burtag không hề rời khỏi Clara Cowen. Ông ta muốn vị hiệu trưởng của Học viện Dream ở lại hơn, như vậy an toàn của ông ta mới được bảo đảm.

Nhưng không đợi Zandman hồi đáp, Clara Cowen đã mở miệng.

"Zandman, chú ý!"

Nghe được những lời này, vị pháp sư già không hỏi tại sao mà ngay lập tức nâng cao cảnh giác lên tối đa.

"Mọi người cẩn thận!"

Trước tiếng hét của Zandman, những Người Du Hành khác cũng lập tức điều chỉnh tư thế. Chỉ có Hugo Burtag và đám người sống sót là không hiểu tại sao các pháp sư của Học viện Dream lại phản ứng như vậy. Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ đã hiểu ra lý do.

Rầm rầm rầm.

Dreamland lại rung chuyển. Trận đ·ộng đ·ất này hoàn toàn khác biệt so với những cơn rung chấn trước đó. Nó không kết thúc sau vài chu kỳ ngắn hay tạo ra một vài hố sâu s·ụt l·ún nhỏ. Mặt đất đột nhiên phồng lên.

"Thứ gì kia?"

Một cảnh tượng kỳ lạ đối với cả những người dày dặn kinh nghiệm như các pháp sư của Học viện Dream. Tại vị trí mặt đất phồng lên, có thứ gì đó cuộn tròn và đứng thẳng dậy. Một bức tượng khổng lồ với vẻ ngoài hung dữ đang nhìn xuống đám người với ánh sáng hoàng kim tỏa ra từ đôi mắt.

Ầm ầm.

Bức tượng khổng lồ cao hơn ba mươi mét siết chặt nắm đấm, giơ tay bổ xuống đám người bên dưới. Tuy hình thể của thứ này to lớn nhưng tốc độ của nó lại cực kỳ nhanh.

Đám người bên dưới hoàn toàn không thể chạy trốn. Ai nấy khi chứng kiến một vật thể khổng lồ đang đánh về phía mình, cơ thể của họ theo bản năng đều bị sự sợ hãi chi phối, chỉ có thể đứng yên chịu trận.

Ngay trong tình thế nguy hiểm này, Clara Cowen đã ra tay. Bà ta đột nhiên nhảy lên. Khoảnh khắc Clara Cowen ném cây trượng của mình lên trên không, một luồng không khí màu xanh lục bùng phát từ đầu cây trượng tạo ra một vòng xoáy chặn lại nắm đấm của người khổng lồ.

[Không tồi đâu nhân loại!]

Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ miệng của người khổng lồ. Đám người Zandman ngạc nhiên, chẳng ai có thể nghĩ đến chuyện sinh vật kia có thể nói được tiếng người.

Clara Cowen nheo mắt.

"Ngươi có vẻ không phải sinh vật bình thường."

[Đừng có so sánh ta với đám sinh vật thấp kém như các người. Ta là hầu cận của ngài Nirva, sứ giả của những giấc mộng vĩnh cửu.]

Người khổng lồ tiếp tục cuộn nắm đấm muốn đánh xuống. Clara Cowen bình tĩnh vừa triển khai phép thuật phòng thủ vừa ra lệnh.

"Zandman. Di chuyển."

Vị pháp sư Zandman nghe vậy liền ngay lập tức hét lên.

"Tất cả hành động như kế hoạch ban đầu. Di chuyển!"

"N-nhưng còn hiệu trưởng... ... !"

"Chúng ta ở lại chỉ là gánh nặng cho ngài ấy. Mau xuống dưới cứu người! Những người còn lại hãy đảm bảo an toàn cho cư dân Leathervelk."

Ngay khi những lời đó vừa dứt, Clara Cowen và người khổng lồ đã v·a c·hạm. Người khổng lồ nhìn thấy đoàn người bỏ chạy, hắn ta hét lên.

[Các ngươi nghĩ mình thực sự có thể thoát khỏi ta sao?]

"Thật ồn ào!"

Một luồng không khí màu xanh lá cây p·hát n·ổ từ đầu cây trượng của Clara Cowen và đập thẳng vào mặt người khổng lồ. Không có bất kỳ vết xức nào trên làn da cứng rắn của tên khổng lồ nhưng đòn đánh này cũng đủ đẩy lùi hắn ta lại.

Tên khổng lồ loạng choạng đứng không vững. Đám người Zandman nhân lúc này nhảy xuống những chiếc hố sâu tiến vào tầng giữa.

"Hiệu trưởng, bảo trọng!"

Người cuối cùng nhảy xuống là vị pháp sư già Zandman. Tiếng hét của ông ta vọng lại từ dưới miệng hố truyền vào tai Clara Cowen đang chiến đấu.

* * *

"Lại là chỗ nào đây?"

Alex huýt sáo khi nhìn thấy vô số thác nước trong xanh và những hòn đảo lơ lửng trải dài bên dưới bầu trời rộng lớn.

"Đây là tầng giữa của Dreamland. Từ đây sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Vì vậy tốt nhất các người nên cẩn thận."

Người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen lên tiếng cảnh báo.

"Vậy chúng ta còn phải đi bao xa nữa?"

"Chúng ta cần xuống những hòn đảo bên dưới."

"Từ trên cao thế này sao?"

"Thế giới này không có khái niệm trọng lực. Vì thế sẽ không tồn tại việc bị ngã c·hết."

Người đàn ông lạ mặt đang nói chợt dừng lại. Ánh mắt của anh ta hướng về phía âm thanh đột nhiên truyền đến từ xa. Trong tầm mắt của anh ta là hình ảnh của một con lươn khổng lồ đang điên cuồng thôn phệ những hòn đảo lớn nhỏ xung quanh.

"Có vẻ như chúng ta không có nhiều thời gian để chần chừ."

"Nếu tiếp tục đi xuống như thế này, chúng ta thực sự sẽ gặp được người cần gặp phải không?"

"Có thể."

Alex gật gù sau đó rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng. Pantos cũng phản ứng y hệt. Hai người đàn ông đồng loạt ra đòn. Một người vung kiếm lên, người còn lại vung nắm đấm vào khoảng trống. Tốc độ ra đòn nhanh đến nỗi trong không khí vẫn còn lưu lại tàn ảnh.

Ba người Violetta, Belaruna và Arfa đứng bên cạnh vô cùng ngạc nhiên trước hành động ăn ý của Alex và Pantos.

[Hehehe. Không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.]

Tiếng nói vừa dứt, một lá chắn mờ ảo đột nhiên xuất hiện trên không trung chặn lại đòn t·ấn c·ông của Alex và Pantos.

Alex nhếch miệng khi cảm nhận được rung chấn truyền lại từ trên thân kiếm trong tay.

"Này anh bạn, chẳng lẽ tầng giữa này toàn là kẻ như vậy sao?"

"... ....?!"

Người đàn ông đội mũ trùm cũng bất ngờ không kém trước sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này.

Không gian như thể bị vặn vẹo trong giây lát, sau đó, một người đàn ông mặc áo giáp đỏ xuất hiện. Cơ thể người này gầy gò và cánh tay dài một cách kỳ lạ. Hai đầu của áo giáp đều có những chiếc móng dài và sắc nhọn như thể bộ giáp được khoác lên người một con quái vật chứ không phải con người. Một giọng nói phát ra từ chiếc mũ giáp che kín mặt người đàn ông.

[Không ngờ lại có người có thể phát giác ra sự hiện diện của ta nhanh đến vậy.]

"Khả năng ẩn nấp của ngươi quá kém. Nếu còn không phát hiện ra thì ta không xứng với danh hiệu thủ lĩnh tạm thời của U.N Owens."

"Anh nói nhảm cái gì thế hả?"

[Haha. Đúng là một kẻ kiêu ngạo.]

Người mặc áo giáp khẽ cúi người làm một động tác lịch thiệp.

[Xin tự giới thiệu. Ta là một trong những hầu cậu của ngài Nirva, kẻ cai quản những giấc mơ hoang đường nhất.]

Mặc dù hành vi của kẻ này rất lịch sự, nhưng vẻ ngoài kỳ quái và giọng nói như kim loại của hắn ta khiến nhiều người phải nhíu mày. Trong khi mọi người đang cau mày trước sự không phù hợp kỳ lạ, chỉ có người đàn ông trùm đầu trừng mắt nhìn kẻ mặc áo giáp không thể tin được.

"Ngươi là Mơ Mộng?"

[Ồ! Hóa ra ở đây cũng có một kẻ biết đến tên của ta. Ngươi là kẻ nào?]

Violetta lên tiếng hỏi người bên cạnh.

"Ngươi biết kẻ đó?"

"Hắn ta là một trong những cấp dưới của kẻ chủ mưu mà chúng ta đang tìm kiếm. Những kẻ hầu cận giống như hắn ta có tổng cộng năm người."

Nirva là một tông đồ đặc biệt, hắn ta có năm kẻ hầu cận trung thành chuyên môn cai quản những loại giấc mơ của toàn bộ sinh vật sống.

Minh Mộng

Bóng Đè

Tuyệt Mộng

Thức Tỉnh Giả

Mơ Mộng

Năm kẻ này có thể coi là sức mạnh của Nirva, là nỗi kinh hoàng vô tận thống trị Dreamland.

"Đại khái thì kẻ này là tay sai của quỷ dữ chứ gì."

Alex vừa dứt lời, sát ý mãnh liệt bộc phát ra từ trên người tên hầu cận. Tuy khuôn mặt của hắn ta bị che khuất hoàn toàn bên trong mũ giáp nhưng mọi người ở đây đều có thể đoán ra được kẻ này đang nở nụ cười tàn nhẫn.

* * *

Elisa Willow cau mày nhìn đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Đó là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, mặc bộ quần áo trắng tinh, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.

[Thật đáng buồn! Ta có thể nhìn thấy tương lai của ngươi. Mọi giãy dụa hay đấu tranh đều vô ích, ngươi cuối cùng sẽ chẳng thể thoát khỏi vận mệnh đã định sẵn.]

Tuyệt Mộng nhìn về phía Elisa Willow với biểu cảm thương hại.

[Bỏ cuộc đi. Lòng nhân từ của ta sẽ để cho ngươi ra đi thanh thản.]

* * *

Rudger nói với Hans khi thấy người phụ nữ lạ mặt chào hỏi mình một cách lịch sự.

"Hans, lùi lại."

"Anh trai... ... ."

"Không được hành động bất cẩn!"

Rudger lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ trước mặt. Đó là một người phụ nữ có mái tóc đen sẫm dài đến tận thắt lưng. Cả người cô ta trùm trong một màu đen u ám, trên mặt nổi bật là miếng vải bịt mắt.

Người phụ nữ nói chuyện một cách lịch sự với Rudger.

[Không hổ danh là người mà chủ nhân lưu ý. Ngươi rất đặc biệt. Ngươi nghĩ sao về việc tự mình từ bỏ.]

"Ngươi đến đây chỉ muốn nói với ta chuyện này?"

[Cá nhân ta không thích đánh nhau. Vì vậy, nếu có thể giải quyết được mọi chuyện trong hòa bình, tại sao chúng ta lại không làm?]

"Giải quyết mọi việc mà không cần xung đột. Đó không phải là ý tồi. Rất tiếc trong từ điển của ta không có hai từ đầu hàng."

[... ... .]

Những lời này gần như là một lời tuyên chiến. Minh Mộng khẽ thở dài. Cô ta biết nhân loại trước mặt sẽ không chấp nhận đề nghị kia.

Rudger chế nhạo.

"Ngươi nói mình không thích đánh nhau nhưng ta lại thấy điều ngược lại đấy. Ngươi dường như có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này."

/*Minh Mộng (Lucid dream): là giấc mơ mà người ngủ nhận thức được rằng họ đang mơ và có thể kiểm soát một phần cơ thể và suy nghĩ của mình trong đó.

Bóng Đè (Sleep paralysis): trạng thái không thể cử động bất kỳ bộ phận nào của cơ thể ngay trước khi chìm vào giấc ngủ hoặc khi thức dậy. Nó xảy ra khi cơ thể đang ở giữa giai đoạn ngủ và thức.

Tuyệt Mộng (Deathbed dream): chỉ những giấc mơ hoặc ảo giác xuất hiện khi một người đang trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Một số người tin rằng những giấc mộng lúc lâm chung có thể phản ánh những ký ức, hối tiếc hoặc cảm xúc sâu sắc mà người đó trải qua trước khi ra đi.

Thức Tỉnh Giả (False-awakening dream): là một trạng thái mà người đang nằm mơ hiểu lầm là mình đã thức dậy trong khi thực tế là họ vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Mơ Mộng (Daydream): hiện tượng tâm trí lang thang vào những suy nghĩ tự phát trong lúc cơ thể đang tỉnh táo. Thông thường, Daydream xảy ra khi một người để tâm trí lang thang khỏi thực tại, đắm chìm vào những suy nghĩ hoặc tưởng tượng vui vẻ, thú vị hoặc lãng mạn, thường là về những mong muốn hay hy vọng trong tương lai.*/

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top