Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 31: Tập kích bất ngờ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 31: Tập kích bất ngờ

" Từ thành Nam Phong ? Thế sao lại đồng ý thu nhập người chạy nạn ? " Phong Vũ kỳ quái.

" Ta không rõ về nó, nhưng phó thủ lĩnh có lệnh g·iết bất cứ kẻ nào có dấu hiệu nhiễm bệnh hoặc làm ra hành động không bình thường, sau đó nhất định phải thiêu hủy t·hi t·hể bằng lửa "

Là đám người trong rừng ngày hôm qua ?

" Nói tiếp " Phong Vũ hơi gật đầu.

Thật kiệm lời !

Huyền Điểu bĩu môi, nhưng vẫn tiếp tục nói những gì mình biết.

" Vốn tưởng là Huyết Lang Bang, nhưng mới mấy tiếng từ tối hôm qua đến giờ thôi đã có gần chục ca l·ây n·hiễm trong số người sống sót ở thành Nam Phong "

" Những kẻ đó nhìn thì bình thường, nhưng một số lúc lại làm ra hành vi mà người thường không thể nào hiểu được, ngươi có thể tưởng tượng được một kẻ đang đi giữa đường lớn lại cởi quần ngồi ra đất đi nặng sao...bà đáng sợ nhất là người l·ây n·hiễm sẽ nổ "

" Nổ ? Phát nổ ? " Phong Vũ nghi ngờ.

" Đúng, là nổ tung. Bùm một phát máu thịt bay khắp nơi "

Sắc mặt Phong Vũ hơi đổi, nếu thật sự như thế...

" Đụng máu sẽ nhiễm ? "

" Không, bệnh này không l·ây n·hiễm theo cách thông thường "

"..." Phong Vũ ngày càng mơ hồ, không l·ây n·hiễm thì các ngươi lo lắng cái meo meo meo gì ?

Nhìn ra hắn nghi hoặc, Huyền Điểu sắp xếp từ ngữ trong đầu xem nên giải thích sao...sau đó ba phút, nàng dẹp hết:

" Nha ! Không nghĩ nữa đừng hỏi ta, đừng hỏi ta nhức đầu lắm " Huyền Điểu điên cuồng lắc đầu.

" Người muốn biết thì đi hỏi Ngân Lam đại tỷ tỷ, hiện tại thuyền trưởng ngươi có địa vị ngang hàng với phó thủ lĩnh, đủ tư cách biết rất nhiều chuyện bí ẩn, còn về chi tiết thì phức tạp lắm đừng hỏi ta "

Không biết nên nói thế nào, vẫn là không muốn nói ?

Đừng nhìn bây giờ Huyền Điểu tạm thời ở dưới trướng Phong Vũ, nhưng rõ ràng nàng trung thành một cách kỳ quái với phó thủ lĩnh Ngân Lam.

" Được " Phong Vũ không nói thêm gật đầu.

Hôm nay trên biển có khá nhiều sương mù, gió biển nhẹ nhàng, sóng biển đập theo từng cơn nghe như tiếng đàn du dương.

Khung cảnh tuyệt vời thế thích hợp đề uống chút rượu.

" Ấy ~ thuyền trưởng, ngươi móc đâu ra chai rượu ? "

Huyền Điểu: (*゚ロ゚)

" Cho ta một ly với "

" Gần chín mươi độ ngươi dám uống sao ? "

" Ta là người đột biến đấy ! Đến một ly nha "

" Tự rót " Phong Vũ ném chai rượu qua cho nàng, rất chu đáo khi thêm một cái ly nhỏ.

Khà —

Nga ~

Phong Vũ liếc qua, tiếng kêu thật kỳ quái, nhưng đáng giá hứng thú hơn là cái cách nàng rót rượu...không có tay cũng làm được ?

" Cay cay, đốt cổ họng...nhưng không có mùi vị gì " Huyền Điểu vừa nói vừa xoa bụng nhỏ, thấy thật nóng nhưng cũng ấm áp.

Nóng ở đây là do cồn, chứ không phải thứ gì không thể diễn tả của nam nhân.

" Thoải mái, ta thêm một ly nhé thuyền trưởng "

" Tùy ngươi "

Huyền Điểu lại dùng cánh rót một ly, nhưng ngay lúc nàng đặt chai rượu xuống mặt đá, ly rượu vừa rót đầy đột nhiên nổ tung.

Nàng trừng to mắt, hai cánh lập tức bành trướng xòa ra trước, bao phủ cả Phong Vũ và nàng vào bên trong.

Keng, keng,...

Âm thanh như sắt thép v·a c·hạm với cánh chim, Huyền Điểu nhíu mày vì đau, kêu nhẹ:

" Là đạn "

" Ta biết "

Choang !

Chai rượu trên mặt đá quá xui xẻo, ăn một phát đạn lạc nổ thành từng mảnh.

Muốn c·hết !

Phong Vũ mặt lạnh nhìn qua kẽ hở giữa hai cánh, tận mắt thấy màn sương mù trên biển dần tách ra, một con thuyền hiện lên trong tầm mắt.

Đáng chú ý nhất là lá cờ đang tung trên nóc buồng lái của đối phương, cờ có hình một con sói lớn màu sắc đỏ tươi, như được vẽ bởi máu.

" Huyết Lang Bang !? "

" Đó là..." Huyền Điểu là một người đột biến dạng chim, vừa là đại bàng cũng như diều hâu, tầm nhìn dễ dàng đạt đến năm cây số. thậm chí cao hơn.

Nàng thấy một tên to con với vẻ mặt hung ác, vác trên vai một cái ống dài, phần đầu có mũi nhọn.

" Cẩn thận, là RPG ! "

Tên to con lắp đạn xong, một phát đạn mang theo đuôi lửa nhào tới tảng đá lớn.

Huyền Điểu không do dự, thân thể lập tức cất cao hơn hai mét, cánh giang rộng ra hết cỡ, nàng hơi nhảy lên, hai vuốt đại bàng nắm lấy vai Phong Vũ.

Bịch ~

Cuối cùng là một cái đập cánh nhấc lên bão cát ngay bờ biển.

Uỳnh —

Cả hai phóng tới trời cao, đạn RPG cũng tới.

Oanh !!!!

Ngọn lửa phừng lên kèm theo khói bụi mù mịt, tảng đá Phong Vũ vừa đứng nổ thành nhiều mảnh vụng.

" Các ngươi...muốn c·hết ! " Tâm tình tốt đều bị phá hỏng, Phong Vũ lập tức nổi cơn thịnh nộ quát lơn: " Huyền Điểu, đưa ta lên trên đó ! "

" Nghe rõ rồi thưa thuyền trưởng...! "

Huyền Điểu kêu dài một tiếng, nàng vô cũng đồng ý.

Bản thân nàng không thích đánh nhau, nhưng đó là trận chiến ngang hàng có thể sẽ c·hết, chứ nếu là một phương đồ sát lại là câu chuyện khác.

Nàng rất...ưa thích !

Thế là hai cánh Huyền Điểu đập mạnh bay v·út ra ngoài biển, tốc độ vô cùng khủng kh·iếp đến hàng trăm mét trên giây.

Đó chính là nhanh như cắt !

Thoáng chốc, chỉ để lại một tàn ảnh, cả hai đã bay lên không trung cả trăm mét phía trên con thuyền.

Thứ chào đón đấu tiên là hàng trăm phát đạn.

Huyền Điểu xoay tròn thân thể vung mạnh hai cánh, đạn trong phạm vi quanh cánh đều bị đập bay, cơn gió mãnh liệt khiến những đường đạn còn lại bắn trượt.

" Hạ cánh ở đâu đây thuyền trưởng ?"

" Ném ta xuống " Phong Vũ nhìn mặt thuyền chỉ các chưa tới hai mươi mét liền nói.

" Được ! "

Phong Vũ được ném xuống, trên da hắn mọc lên từng mảng vảy cá xanh thẵm mờ ảo, vài viên đạn lạc đều bị lớp vảy trơn trượt đỡ được.

Ầm —

Hai chân đạp nứt sàn thuyền, Phong Vũ đứng giữa một đám kẻ hung ác mang súng, tên nào tên nấy râu tóc xồm xoàm ăn mặt lôi thôi, nếu nói điểm chung rõ ràng nhất thì chắc chắn là hình xăm ba vết trảo ngay giữa cổ, mỗi tên đều có.

Đối mặt với mấy chục khẩu súng, việc hắn làm đầu tiên chính là lập tức sử dụng ngôn ngữ siêu nhiên, uy nghiêm trầm tư ban bố luật pháp:

" Nơi đây nghiêm cấm c·háy n·ổ ! "

Quy định đưa ra, những kẻ đầu trâu mặt ngựa xung quanh cũng phản ứng lại, cấp tốc quát lớn bóp cò.

" Kẻ địch ! "

" Giết hắn "

Cạch, cạch, cạch...

Rất nhiều người bóp cò nhưng kết quả chính là vài tiếng cạch cạch kỳ quái, không có phát đạn nào được bắn ra.

Tiếng kỳ quái làm không khí trên thuyền hơi đọng lại.

Pháp luật nghiêm cấm, thuốc súng không thể b·ốc c·háy thì sao mà viên đạn ra khỏi nòng được, tất cả súng ống đều mất đi sát thương.

Không ai giải thích cho bọn hắn chuyện gì đang diễn ra, Phong Vũ sử dụng " Nghiêm Cấm " xong, liền vung nấm đấm về phía kẻ địch ở gần nhất, cơn thịnh nộ đươc đè nén nãy giờ phóng thích ra bên ngoài.

Bạo Nộ Nhất Kích !

Phốc !

" A ! "

Ngực hắn lõm xuống rất sâu, xung kích mạnh mẽ nghiền xương sườn nát thành nhiều mảnh, rồi chính những mảnh xương vụn đó lại đâm xuyên thấu nội tạng.

Từng mảnh xương dài xuyên qua lưng, chính hắn thì b·ị đ·ánh bay ra xa đập ngã mấy tên đồng bọn.

Không dùng súng được, cũng may một bộ phận kẻ địch trên thuyền vốn không trang bị súng, chỉ sử dụng cung nỏ cùng v·ũ k·hí lạnh, thế là...

Cạch, cạch !

" Khốn kiếp vứt mẹ súng đi, cùng lên chém c·hết hắn ! "

Một tên cầm mã tấu hùng hổ quát lớn, nhưng một cơn gió lướt qua, tên đó lập tức biến thành cỗ t·hi t·hể không đầu.

Mấy cái đầu tung bay trong không khí, khi này tất cả mới thấy rõ một nữ nhân mọc cánh đang hả hê đứng trên nóc buồng lái, nhìn lại phía dưới thì hai bộ vuốt sắc đã nhốm máu.

Một vuốt chân đạp ngã lá cờ Huyết Lang Bang, Huyền Điểu càn rỡ cười nói: " Hì hì thuyền trưởng, ngươi làm gì mà v·ũ k·hí của bọn chúng hư hết rồi vậy "

" Bớt nói nhảm, g·iết hết ! "

Phong Vũ lại lần nữa động thủ, hắn tiện chân đá một thanh mã tấu dưới sàn gỗ cắm xuyên bụng một tên bậm trợn cầm rìu muốn lao tới.

Phốc ~

" A ! Bụng của ta ! "

Không muốn kẻ khác phải đau đớn, Phong Vũ tiến tới rút mã tấu ra khỏi bụng đối phương, một phát xuyên qua giữa cổ.

Rút mã tấu ra, máu bắn khắp người, trên người Phong Vũ bao trùm vảy cá, khí thế hung bạo như gấu xám lao vào bầy cừu nhỏ.

Một chém một tên đầu trâu mặt ngựa !

" Giết ! "

Huyền Điểu cũng lao xuống tham gia, hai cánh như cái lưỡi cưa, vung qua ai kẻ đó liền thành từng mảnh vụn.

Đây là một hồi t·hảm s·át, nhưng kỳ lạ là những kẻ dám tập kích bọn hắn luôn có thể kêu lên vì đau đớn, lại không có ai lùi bước vì sợ hãi c·ái c·hết.

Giống như...những xác sống dạng người nhưng biết cảm giác đau !

...

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân, truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân, đọc truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân, Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full, Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top