Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 540: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (2)
Động tác đánh người dứt khoát cùng với âm thanh quát nạt chói tai của Trần Tu đã triệt để doạ cho đám người xung quanh sợ tới mất mật. Ai nấy đều vội vã tránh ra xa xa mấy mét khoảng cách, vài thiếu niên đang nấp trong góc tối không chút do dự bỏ chạy thục mạng, một thằng nhóc trong đó giống như muốn chạy tới đỡ người vừa b·ị đ·ánh ngã lên để cùng nhau bỏ chạy, chẳng qua ngay khi nhìn tới vẻ mặt hung ác của Trần Tu, cậu ta cũng là cắn răng mặc kệ đồng bạn mà lẩn đi mất dạng.
Vài người đang buôn bán sạp hàng xung quanh nghe tới cái tên chấp pháp đội số 3 cũng trở nên run như cầy sấy, bởi vì đây đích xác là hung thần chân chân chính chính quản lý khu vực này. Bọn họ hiện tại chạy không được, mà ở cũng không xong, phải nói là rơi vào tình cảnh vô cùng đắn đo cắn rứt.
Bình thường nhân viên chính phủ "thoải mái" lắm cơ mà, sẽ ngầm hiểu ý mà mở một mắt nhắm một mắt, hoặc cùng lắm là chỉ có quát nạt doạ dẫm thôi cơ mà, sao hôm nay lại phát rồ lên mà ra tay đánh người như vậy chứ.
Phải biết rằng cái chợ trời này tồn tại được cũng không phải ngẫu nhiên. Kể cả là ăn xin lê lết thì cũng phải nộp một khoản "phí môn bài" nhất định để được lê lết, gái đứng đường cấp thấp cũng phải nộp "phí môn bài" để được đứng đường chào hàng, mà tất cả mọi cá nhân buôn bán hay bồi hồi ở đây cũng đều như vậy cả. Hai bên đạt thành thoả thuận nhất định, ngầm hiểu với nhau, mưu sinh sao cho thuận mắt một chút, từ đó mới có thể đạt thành tính "hợp pháp" một cách b·ất h·ợp p·háp, quân triều đình sẽ không chạy tới nơi này mạnh tay thực thi pháp luật.
Hiện tại cái vị nhân viên chính phủ đứng kia lại tuỳ tiện ra tay đánh người trước, đây đích xác là "phạm luật" rồi đó nha, vậy mà hắn ta vẫn còn hùng hổ đòi gọi chấp pháp đội số 3 tới, có phải là có chỗ dựa quá lớn sau lưng hay không?
Trần Tu đích thị là có chỗ dựa lớn.
Trong balo sau lưng của hắn có "thánh chỉ" ở tại. Kia chính là công văn hoả tốc về việc cung cấp toàn bộ quyền lực hành pháp dân sự lâm thời, là do đích thân huyện trưởng Bạc Thanh ký duyệt, do La Hoà cho hắn mượn.
Có tờ giấy này trong tay, lời của hắn chính là mệnh lệnh, việc hắn làm chính là luật pháp, mà bản thân hắn chính là thẩm phán kiêm luật sư, còn là nhân viên hành pháp cấp cao nhất, không ai có quyền chất vấn hay cản trở.
Một gậy kia đã hoàn hảo vận dụng phạm vi chế tài của công văn, Trần Tu hoàn toàn không sợ vi phạm cái gì mà quy tắc ngầm hiểu. Thậm chí đừng nói tới chỉ là một gậy, nếu như thực sự muốn, hắn thậm chí có thể tạm đóng cửa cái chợ trời này luôn cũng được.
Dù sao yêu cầu của Bạc huyện trưởng cũng là muốn xây dựng hình ảnh tốt đẹp một chút trong mắt "khách phương xa" miễn là có thể khiến Hàn Phong cảm thấy thoải mái, vậy thì hắn có thể tuỳ ý mà vận dụng.
Tất nhiên, thứ này cũng không phải muốn sử dụng tuỳ tiện thế nào cũng được, tác dụng chính hắn có thể thực hiện là khiến cho quá trình làm "hướng dẫn viên du lịch" cho đoàn người Hàn Phong được thông thuận hơn mà thôi, không thể đem công văn này đi làm bậy làm bừa được. Dù sao thì cái vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này cũng không phải ở đây mãi, công văn xịn xò trong balo cũng không được bao nhiêu thời gian tác dụng, Trần Tu cũng không điên mà gây sự khắp nơi, tự chuốc khổ chuốc vạ sau này.
Hàn Phong nhìn một gậy hung ác vừa rồi thì không khỏi xuất hiện im lặng.
Đánh khá lắm, quyết đoán lắm.
Đòn vừa rồi vô cùng hợp ý hắn, kể cả là Trần Tu ra tay có vẻ hơi nặng, hắn cũng không dâng lên chút phản cảm nào.
Cao tầng là phải có thực quyền lớn lao, phải có lực uy h·iếp mạnh mẽ thường trực như vậy, có thế mới có thể để cho cư dân đi vào khuôn khổ được.
Chẳng phải vậy mà bọn đạo chích chạy hết rồi đó hay sao.
Xem ra hắn phải tìm cách học tập và áp dụng sự cứng rắn này của đám người căn cứ Tam Giang để tuyên truyền cho đội chấp pháp trấn Hi Vọng mới được.
Chẳng qua là, với một chút sự thánh mẫu còn sót lại của gã dân thường đã dành cả nửa đời trước sống trong áp bức, Hàn Phong chung quy vẫn là nổi lên vài phần thương xót vị thiếu niên đang oằn oại nằm kia. Hắn lúc này khẽ nhìn qua bên trái nhướng mày ra hiệu, Kiều Ti Vân lập tức liền hiểu ý, nàng ta nhanh chóng tiến lên phía trước mấy bước rồi vung tay đánh ra, một luồng hào quang màu xanh lục theo đó bắn thẳng tới trước ngực thiếu niên kia, đem v·ết t·hương "Cấp Cứu" lại 50% thương tổn.
Trấn Hi Vọng bây giờ chưa giàu nhưng cũng chẳng nghèo, bất kỳ tiểu đội trưởng nào đều được ưu tiên hoán đổi kỹ năng trị thương cho mình, không nhị giai thì cũng tam giai, mục tiêu đương nhiên là để tự bảo mệnh trong thời khắc quan trọng rồi.
Cao tầng có đặc quyền của cao tầng, muốn c·hết cũng khó.
Thiếu niên đột nhiên được tiến hành "Cấp Cứu" thì không khỏi ngẩn ra, cảm giác đau đớn khó thở trước ngực dần biến mất khiến cho cậu ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trước, sau đó lại tiếp tục có hai cái bình sứ v·út v·út bắn tới ngay dưới chân cậu ta, kèm theo một câu nói thoảng qua không mấy để tâm:
- Một bình uống ngay, một bình uống sau khi điểm phục hồi gia trì giảm hết.
Sự kiện nhỏ nhoi này không làm xấu đi tâm trạng của đoàn tham quan. Hàn Phong bước mấy bước đã tới trước một quầy hàng bên phải, chủ tiệm nơi này là một lão già gần 60 tuổi mặt mày khắc khổ, ông ta lập tức dâng lên vô hạn căng thẳng mà lắp bắp nói:
- Quý... Quý khách... Mua... Mua...
Rõ ràng, với sự bá đạo của đoàn người trước mặt, địa vị và thực lực của bọn họ là không cần nghi ngờ, không ai là không dâng lên cảm giác lo sợ.
Cái quầy hàng rách nát này của ông ta không chịu nổi rồng phượng như mấy người trước mặt ghé tới.
Hàn Phong cầm mấy cuốn sách đang bày bán lên nhìn lướt qua bìa, rồi lại cẩn thận lật xem nội dụng bên trong, sau đó chợt tuỳ ý hỏi:
- Những thứ này bán ra sao?
"Duy Tâm Luận... Khắc Kỷ... Bình Phàm... Khải Huyền..."
Thấy người tới thật sự muốn mua, lão già với khuôn mặt khắc khổ không khỏi khẽ thở ra một hơi, thế nhưng vẫn là treo lấy tâm trạng căng thẳng mà nuốt nước bọt nói:
- Sáu... Sáu cuốn... 10 điểm công huân...
Lão già vừa dứt lời, Trần Tu đứng bên cạnh đã lập tức mắng ầm lên:
- Cái gì mà 10 công huân, định ăn c·ướp à? Mấy cuốn sách này của ông cộng vào còn chưa nổi 1 cân giấy, lão già ông lại tính giá 2 cân gạo, muốn chặt chém có đúng không?
Nghe được âm thanh quát mắng của Trần Tu, lão già khắc khổ thiếu chút đã đái ra quần tại chỗ, chẳng qua phía bên cạnh Hàn Phong đã thản nhiên phất tay nói:
- Không đắt, không đắt. Trần Tu, công huân gì gì đó ở chỗ anh có bao nhiêu dư thừa, tôi có thể hoán đổi toàn bộ.
Nói đùa, dăm ba cân gạo, sao có thể so sánh với tri thức mà sách vở ẩn chứa.
Mặc dù Hàn Phong chưa chắc đã đọc những quyển sách này, nhưng mà chỉ cần hắn có thời gian rảnh mà đọc dù chỉ ba trang thôi, vậy thì tri thức bên trong có thể đã thừa đủ để đánh đổi bằng hai mươi cân gạo rồi.
Ừm, năm mươi cân gạo đi cho chắc cốp.
Ân, tất nhiên là hắn sẽ không đọc rồi. Ở nhà không phải mới có thêm một ả thư ký sao, bắt ngực to không não kia đọc cho nghe là tốt nhất.
Trần Tu nghe Hàn Phong nói vậy cũng không tiện khuyên bảo thêm, hắn ta lục lọi trên người một lát thì lấy ra mười mấy tờ tem phiếu nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên ghi đủ mọi mệnh giá, 1, 2, 5, 10 công huân, được ép plastic cẩn thận.
Đây là loại tem phiếu phát hành hậu tận thế của chính quyền Tam Giang ban hành, trên danh nghĩa, nó có thể hoán đổi bất kỳ vật tư nào trong danh mục cho phép, nhưng không được phép gọi là tiền.
- Hàn Phong, chỗ này có 157 công huân, xem như xấp sỉ một tuần lương cứng của tôi đó...
Trần Tu ẩn ẩn đau lòng nói bóng nói gió một câu, Hàn Phong cũng không thèm để ý lắm, chỉ tuỳ ý phất phất tay, Kiều Ti Vân bên cạnh lập tức từ balo lấy ra một sách kỹ năng gai xương nhất giai đưa cho hắn ta, cái này lập tức để cho vị nhân viên phòng thông tin liên lạc này bị chấn tới nổ não tại chỗ.
Con mẹ nó, lời gấp đôi rồi, thứ hàng cấm này phải có giá hơn 550 công huân trên thị trường chợ đen, thậm chí là 600 cũng có thể bán được dễ dàng!
Hắn ta lập tức tiếp nhận bản sách kỹ năng này nhét vào trong lồng ngực rồi toét miệng cười tới nói:
- Hàn thủ lĩnh, Hàn đại ca, cái này giá niêm yết là 300 công huân, số còn lại một lát nữa tôi sẽ bù đủ cho anh.
Đối với loại kim chủ giàu nứt vách như cái vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này, Trần Tu thực sự là muốn quỳ xuống mà bún cua ngay tại chỗ.
- Ừm!
Sau khi trả 10 công huân cho lão già khắc khổ, cũng thành công thu về 6 cuốn sách, Hàn Phong tuỳ tiện ném sách cho Kiều Ti Vân đứng bên cạnh, đoàn người tiếp tục bước sâu vào bên trong khu chợ trời.
- Đại ca, mua một chút xiên nướng hay không.
- Đại tỉ tỉ xinh đẹp, mua chút đồ trang sức đi.
- Vị đại ca này, mua một chút bánh tiêu nhồi hay không, hương vị đảm bảo ngon vô cùng.
- Mua thử hạt hắc thạch rang đi...
Thấy Hàn Phong không hề có ý định tác oai tác quái c·ướp đoạt chèn ép, trái lại còn ra tay hào phóng như vậy, đám người buôn bán xung quanh lập tức lâm vào trong điên cuồng như chơi thuốc kích thích, ai nấy đều hết sức chào mời, thật hi vọng vị kim chủ kia ghé qua chỗ mình tiêu pha xả láng.
Thông thường thì khu chợ này chỉ đông đúc vào chiều tối, thời điểm quân binh và công nhân được nghỉ ngơi, có thời gian tiêu tiền phá của, thời điểm buổi sáng như này mở ra chỉ để chiếm chỗ và buôn bán cầu may mà thôi, loại người tuỳ tiện tiêu pha như đoàn người trước mặt, hiếm càng thêm hiếm.
Hàn Phong tuỳ tiện ghé vào một tiệm đồ ăn bên đường rồi chỉ giỏ rau bên cạnh hỏi:
- Ông chủ, rau này bán thế nào, chỉ mua rau, không mua mỳ.
Chủ tiệm mỳ là một trung niên cụt tay chừng 40 tuổi, nghe thấy yêu cầu kỳ lạ của Hàn Phong, hắn ta không khỏi lâm vào khó xử.
Mỳ của hắn chỉ có nước hầm xương loãng ăn cùng với topping rau dại, giá 3 công huân một bát, bán 10 bát mới lãi được 3 hoặc tối đa là 4 công huân, giờ bán hết rau thì mì có chó nó mua à.
Thấy trung niên lâm vào do dự, Hàn Phong rút ra hai tờ tem phiếu với tổng cộng 15 điểm công huân rồi tuỳ tiện nói:
- Bán được nhiêu thì bán, tôi muốn có đủ loại.
Số rau trong rổ có ít nhất ba loại rất lạ mà Hàn Phong chưa ăn bao giờ, một lát nữa đem về trấn Hi Vọng rồi cho người dựa theo các đặc điểm tương đồng đi đào bới, vậy thì thực đơn của dân cư lại được gia tăng phong phú rồi.
Tiết kiệm được kha khá mạng người ở chỗ của Âu Dương Tà, cũng tiết kiệm được vô số thời gian đi mày mò thử nghiệm.
Chuyến đi này đã có thành quả nho nhỏ rồi đó.
Chủ tiệm mì nhìn cảnh này, hai mắt không khỏi sáng lên.
Đại gia, đại gia, hoá ra là mua theo kiểu tuỳ hứng chứ quả nhiên không thích nhiều lời.
Hắn ta lập tức bốc lấy mấy nắm rau lớn cho vào một cái túi bóng rồi cười xởi lởi nói:
- Vị đại ca này, chừng này là rất nhiều rồi đó, rất nhiều rồi đó.
Nhìn số lượng rau dại này, Trần Tu thiếu điều muốn giơ gậy baton lên quật gãy nốt cái tay còn lại của chủ tiệm mỳ.
Hàn Phong không thèm để ý, hắn cầm lấy túi rau tuỳ tiện ném cho Kiều Ti Vân bên cạnh.
Con ả này thời điểm trên xe ô tô đã không chỉnh ghế massage cho hắn, hắn thù từ lâu lắm rồi.
Kiều Ti Vân liếc mắt nhìn túi rau trong tay, sau đó thản nhiên ném chúng nó cho Chu Vấn, người vẫn đang mải ngó ngang ngó dọc mấy thanh dao găm của quầy hàng bên cạnh.
- Thủ lĩnh kêu cậu bảo quản cho cẩn thận.
Chu Vấn khuôn mặt không khỏi nghệt ra, Hàn đại ca có nói vậy thật hả.
Sau một hồi chần chừ suy nghĩ, cậu ta lập tức ném bịch rau cho Lưu Giang mặt mày cau có đang đứng bên cạnh.
- Cầm hộ tôi một lát.
Thằng cha này là anti cứng đối với quá trình hợp tác quân sự cùng chính quyền Tam Giang, bị Hàn Phong bắt "đi sứ" ngay trên địa bàn "kẻ thù" như thế này, hắn ta vui vẻ được mới là lạ đó.
Bất quá, thì sao chứ, đại đội trưởng và tiểu đội trưởng...
Lưu Giang cầm bịch rau trong tay...
Một lát sau, Lưu Giang lại cầm thêm mấy chiếc răng nanh sắc bén, một tấm da gì đó dai nhách, một bịch hạt hắc thạch gì gì đó, mười mấy quyển sách, cùng với ba bịch củ gì đó màu nâu có mùi ngai ngái.
Lưu Giang lại cầm thêm một cục sắt gì đó nặng trĩu cả tay.
"Con mẹ nó cái chính quyền Tam Giang chó c·hết nàyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!!"
------
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!