Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 541: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 541: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (3)

Trần Tu chạy đi đâu đó chừng một phút, cho tới khi trở lại, hắn ta đã mang tới một đống lớn tem phiếu công huân, mục đích đương nhiên là để hoán đổi lấy sách kỹ năng "b·ất h·ợp p·háp" của nhóm người Hàn Phong, từ đây kiếm chút lợi lộc chênh lệch.

Ngoài ra hắn ta cũng không quên điều động tới hai đại hán cao to lực lưỡng, nhiệm vụ là bưng bê dọn dẹp, xách nước bổ cam, xua đuổi các thể loại ăn xin móc túi, hỗ trợ đám người Hàn Phong có trải nghiệm tốt nhất.

Loại kim chủ giàu nứt vách như thủ lĩnh trấn Hi Vọng thì phải được phục vụ tận răng. Nếu không phải sợ rằng sự việc sẽ quá khó coi, hắn ta còn muốn điều động kiệu hoa tám người khiêng tới cho đám người Hàn Phong ngồi.

Hành động tinh tế này của Trần Tu khiến cho Lưu Giang vốn đang khệ nệ bê vác cảm thấy được xoa dịu phần nào, thái độ cau có khắc nghiệt cũng dần dần giảm bớt.

Đoàn người Hàn Phong bồi hồi ở chợ trời hơn tiếng đồng hồ, tiêu pha đâu đó 500 công huân, gần như mỗi lần ghé vào cửa tiệm nào cũng sẽ ủng hộ mua sắm một chút, phô trương giàu sang một chút, cũng không thèm mặc cả hay xét nét, xem như để lại một chút danh tiếng.

Khi đoàn người đi qua một gian tĩnh thất nhỏ được che đậy mập mờ từ mấy tấm vải lụa màu hồng rực, bất chợt có một đạo âm thanh yểu điệu tới mềm nhũn cả xương cốt ướt át truyền tới.

- Mấy vị đại ca đẹp trai, có muốn vui vẻ một chút hay không. Người ta kỹ năng rất là đỉnh cấp đó nha...

Hàn Phong cùng mấy tên nam nhân nghe được cái giọng điệu này, cả đám đều gần như đồng loạt bị "cưỡng chế" mà phải quay qua bên cạnh cẩn thận nhìn xem.

Người vừa lên tiếng là một nữ nhân khoảng chừng 24, 25 tuổi, thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là một đôi chân trần nuột nà dài miên man đang khép mở hờ hững, cái tư thế kia thật sự đã khiến cho người ta phải cửng lên ngay tại chỗ.

Lại nhìn lại, trên người nữ nhân này khoác lấy một bộ y phục tơ tằm mong manh gần như bán trong suốt, ân, trong suốt đến độ không thể che giấu thân thể trắng nõn phì nhiêu ẩn phía sau, cái gì đó mà đồi núi thung lũng hay suối sâu rừng rậm, lồi lõm liền lồi lõm, ướt át liền ướt át, căng mọng liền căng mọng, mà sâu hun hút liền sâu hun hút, tất cả chỉ được tuỳ tiện che phủ bởi một bộ đồ lót ba mảnh nhỏ xíu.

Không, là không thể che đậy được thứ gì cả, gần như muốn nhìn thấy hết rồi, chỉ cần có mắt là có thể ngửi được.

Đặc biệt là tại vị trí giữa hai chân nha, cái kia nụ cười dọc béo múp phổng phao, bên ngoài quần lót ren nhỏ xíu đang hiện rõ một đạo vực sâu căng tròn không thể thấy đáy, còn giống như đang nhiệt tình mời gọi, mở ra lại khép lại, giống như có thể nuốt trọn một quả chuối dài 30cm vậy, đảm bảo chỉ cần là nam nhân vừa nhìn trúng liền sẽ bị cuốn hút tới độ không rời mắt nổi.

Rời mắt sao nổi a, mỗi lần nữ nhân kia thay đổi tư thế, mảnh quần lót tại đó lại lệch đi đôi chút, sau đó lại trở về chỗ cũ, chỉ cần chú tâm quan sát là có thể liếm được hết từ trên xuống dưới ngay.

Theo số liệu thống kê không chính thức từ tập đoàn đầu lâu đỏ, tất cả nam nhân hiện đứng trong đội hình đều đang dâng lên ý nghĩ muốn google search "cách biến thành quần lót".

Nếu có thể úp mặt lên khu vực tam giác kia cả ngày, vậy thì đảm bảo đó chính là đỉnh cao nhân sinh.

Nữ nhân này, thân hình thật sự là đủ cuốn hút hấp dẫn, chỉ cần là nam nhân, vẫn còn nguyên hai quả trứng cút, vậy thì chắc chắn khi vừa nhìn thấy nàng ta là sẽ muốn tiến hành "nướng khoai" ngay giữa đường giữa chợ, có là hoà thượng đến đây thì cũng phải xin phật tổ cho hoàn tục mấy tiếng đồng hồ.

Về phần khuôn mặt nàng ta có xinh đẹp hay không, à quên, trí tuệ của nàng ta có cao siêu không, học thức có thâm sâu uyên bác không, tính cách có thuỳ mị nết na hay không, tạm thời không ai đi để ý.

Demo một đoạn trailer chỉ tới thế, nữ nhân đứng tại cửa phòng trai rất nhanh liền núp sau tấm bảng gỗ màu nâu, âm thanh ướt át mềm nhũn tới nhức xương lại tiếp tục vang lên:

- Có muốn hay không a...

Trên tấm bảng mà nàng ta nấp sau có mấy chữ màu đỏ son được viết cách điệu, người mù cũng có thể thấy được đại khái là "Massage Bạch Vân".

Hàn Phong bị gọi tỉnh từ trong ngơ ngác, hắn âm thầm đưa tay lên miệng quẹt đi một đạo nước bọt vừa nhễu ra, sau đó là ho khụ một tiếng lắc đầu nói:

- Không có chuối bán đâu... Ân, nghe nói sâm Sơn Xuyên còn tám chín củ gì đó...

Sau mấy câu nói cà giật cà thẹo như mộng tinh này, bên hông hắn bất chợt truyền tới một trận đau nhức tới tụt cả vòi lại.

Kiều Ti Vân ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Hàn Phong một cái rồi nhỏ giọng nói:

- Hàn Phong, anh là thủ lĩnh trấn Hi Vọng đấy, cũng không phải gà vịt mèo chó đói khát sắp c·hết gì cả, chú ý hình tượng một chút, đừng có mà làm mất mặt chúng tôi.

Hàn Phong nghe được câu nói này thì không khỏi chửi ầm lên trong đầu.

Con mẹ nhà cô nữa, giờ còn quản cả chuyện của tôi à, có phải do cô không xinh đẹp bằng người ta nên ghen tị hay không.

Được rồi, có thể cô xinh đẹp không thua kém gì, nhưng có dám mặc như người ta không.

Còn nữa, có thằng nào ở đây cần giữ hình tượng à, nhìn chúng nó kia kìa, đũng quần đứa nào cũng phồng hết cả lên rồi kia kìa.

Tất nhiên, loại chửi bới này chỉ có thể tự chửi trong lòng, Hàn Phong tuyệt đối không dám nói ra bên ngoài, bởi vì mấy lời vừa rồi của hắn đúng ngu như chó ngao thật.

Hắn tạm thời chỉ có thể đưa tay che miệng ho khụ một tiếng giả bộ đánh lạc hướng, xem như không biết việc gì vừa xảy ra.

Trần Tu là người v·a c·hạm nhiều, hắn ta lúc này nhanh chóng nhỏ giọng nói:

- Hàn Phong, chúng ta sớm đi hết khu chợ trời rồi, giờ đang ở khu giải trí.

Quả nhiên, sự nhộn nhịp nhếch nhác của chợ trời đã bị bỏ lại phía sau, chỗ bọn họ đang đứng là cơ man nào là các tiệm massage, karaoke, tâm sự đêm khuya, cafe thương nhớ, một đêm say, tri âm tìm tri kỷ, em muốn anh, các thể loại tên gọi mập mờ kích thích, thậm chí có một phòng trai bên ngoài đề điểm "Lan Quế Phường" vừa nhìn liền biết chính là động yêu nhền nhện.

Người qua kẻ lại tại nơi này vô cùng đông đúc, đại đa số đều là nam nhân tới tìm trò vui, thể loại gì cũng có cả, từ dân thường cho tới nhân viên chính phủ, cho tới cả binh lính, thậm chí cả công tử ca áo quần bảnh bao, khí chất ngời ngời, điểm chung là tất cả đều nhìn qua vô cùng có tiền.

Tất cả cửa hàng cám chim ở nơi này đều có PG thời thời khắc khắc đứng bên ngoài mời gọi thu hút, y phục trên người kín hở mập mờ, bọn họ đang dùng đủ mọi thể loại cách thức để lôi kéo nam nhân đang đi bên ngoài tiến vào tiêu tiền.

Ai cũng đều khoe thân vô cùng khéo léo, giống như nữ nhân trước mặt vậy, ai nhìn nàng ta cũng đều muốn tiến lên thử một chút hương vị kích tình.

Thậm chí có một hộp đêm cực lớn tên "Thiên Hà" còn có hai vũ công đang múa khoả thân trong lồng kính, ngay tại trước cửa, không chút che đậy nào.

Ực, hai vũ công kia múp quá.

Hàn Phong nhớ rõ, thằng nhóc Ngô Soái từng khoe khoang về cô tình nhân "Tiểu Oánh" của hắn là đệ nhất mỹ nữ Tam Giang, nàng ta chính là làm việc tại hộp đêm Thiên Hà này.

Trị an nơi này cũng đặc biệt tốt, cứ vài chục mét lại có một nhân viên chính phủ xách gậy baton làm nhiệm vụ duy trì ổn định, bằng chứng là ở chỗ này không có bóng dáng mấy kẻ "hạ đẳng" như t·rộm c·ắp ăn xin, cóc nhái xấc xước, các thể loại lưu manh đường chợ vớ vẩn lại càng không có bóng dáng.

Phải nói là nơi này không có chỗ cho bọn nghèo mạt rệp.

Trần Tu hào hứng chỉ về phía trước rồi cười mờ ám nói:

- Hàn Phong, hộp đêm "Chân Trời Góc Bể" bên kia là hộp đêm tốt nhất, nghe nói có cả nữ phi phàm giả sẵn sàng tiếp rượu, còn "thổi sáo" cho nghe, hay là chúng ta chạy tới xem thử một chút.

Trần Tu đúng là đang hào hứng thật.

Lương cứng hàng tuần của hắn ta là 160 công huân, trừ đi chi phí nhà ở, chi phí dọn dẹp vệ sinh, chi phí điện nước năng lượng, chi phí ăn uống, chi phí phụ khác, số còn lại cũng chẳng dư bao nhiêu. Kể cả có thân phận nhân viên chính phủ trên người, hắn ta muốn mó chân vào "Chân Trời Góc Bể" vui chơi một chút cũng là không thể nào.

Không đủ tiền a, tiêu phí rất đắt đỏ.

Vài tụ điểm ở chỗ này có bảo kê cực mạnh phía sau, loại nhân viên tầm trung như hắn không đủ tuổi quậy đục nước được, không tiền thì khẳng định phải cút xa xa đừng có lằng nhằng ra vẻ, vớ vẩn khéo còn bay chức chứ mà đùa.

Nhưng mà bây giờ thì khác, có bao tải tiền di động đứng ở đây, hắn thật sự muốn hưởng sái một chút cho mở rộng tầm mắt.

Hàn Phong nghe được lời giới thiệu của Trần Tu, thiếu chút đã buột miệng nói "được".

Chẳng qua con ả họ Kiều đứng bên cạnh đã lạnh lùng hừ một câu chen ngang:

- Tôi đang không khoẻ, tới chỗ khác đi.

"Con mẹ nhà cô, lần sau thì đừng hòng tôi dẫn đi đâu nữa, cứ ở nhà mà dưỡng sức cho khoẻ!"

Hàn Phong bên trong thì âm thầm cắn răng chửi đổng, bên ngoài lại buồn bực xen lẫn chính khí lẫm nhiên mà nói với Trần Tu:

- Anh xem tôi là hạng người gì, sao có thể hứng thú với ba cái thứ tầm thường này được?

Câu trả lời của Hàn Phong để cho Trần Tu tiếc một, còn Chu Vấn và Lưu Giang tiếc mười.

Bọn họ đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Kiều Ti Vân.

Đúng là đàn bà, thật sự là phiền c·hết đi được, có phải không có quán massage nhân viên nam nên cô mới nổi khùng hay không.

Đặc biệt là Lưu Giang, sự "anti cứng" với Tam Giang của hắn đã biến mất sạch sẽ rồi, hiện tại hắn vô cùng ưa thích nơi này, thật sự muốn ngay lập tức nhào vào mấy em gái đang đứng trước mặt mà nhiệt tình giải toả a.

Tất nhiên là hắn chỉ ưa thích mấy em gái nơi này thôi, về phần mấy thứ khác, hắn vẫn ghét.

Nhưng cũng phải nói cái chính sách thả cửa ngành công nghiệp t·ình d·ục của huyện Tam Giang đã đem tới màu sắc tuyệt đối mát mắt cho người dùng, chính sách hầu nữ của trấn Hi Vọng, nói trắng ra là thua kém quá nhiều, không đủ hấp dẫn hay kích thích tí nào.

Hàn Phong quyết đoán bỏ qua khu giải trí, Trần Tu cũng không còn cách nào, hắn buộc phải dẫn đoàn người xuyên qua động nhền nhện này mà chạy tới khu khác.

Khu tiếp theo bọn họ tham quan là khu cá độ, nơi này cũng đông đúc và cuồng nhiệt không kém, thậm chí so với bên kia còn đông hơn nhiều.

Sòng bài, casino, cá cược, đỏ đen, chẵn lẻ, poker... một dãy dài các toà nhà được hoán cải thành nơi vui chơi cờ bạc mọc lên chi chít, người ra kẻ vào có tới hàng trăm mạng, phải nói là nhân khí thịnh vượng tới vô cùng.

Một trong những thứ cuốn hút nhất trên đời này chính là cờ bạc. Trước tận thế, nó là b·ất h·ợp p·háp, sau tận thế, chẳng ai rảnh đi quản lý cả, bởi vậy nó phát triển vô cùng mạnh mẽ. Mà sự điên cuồng nguy cấp bên ngoài lại càng khiến cho con người ta muốn giải toả tất cả căng thẳng sinh tử vào những trò tiêu khiển, dính vào là khỏi có thoát ra nổi, nơi này đông đúc cũng không hề lạ lùng.

Hàn Phong chẳng có hứng thú với bài bạc, cái loại xui xẻo như hắn một khi bước vào đây đảm bảo sẽ thua trắng dái, một xu cũng không bao giờ kiếm nổi.

Hắn lúc này đưa tay che miệng ngáp một tiếng nhàm chán cùng uể oải, trong lúc đang định ra lệnh di chuyển qua khu khác thăm thú, phía bên cạnh lại truyền tới thanh âm oang oang hưng phấn.

- Đặt đi, đặt đi, con chuột level 7 này chắc chắn sẽ thắng!

- Còn lâu, con mèo level 4 sẽ thắng.

- Cục cứt, chuột level 7 có thiên phú dị bẩm, mèo level 4 cũng không ăn được.

- Thiên phú cũng không bằng khắc chế, có ngon ta ngươi solo kèo riêng không, 15 công huân.

- Con mẹ nó có 15 công huân thôi hả, tao đặt mèo, 20 công huân cho tao!

- Tao đặt 27 công huân cho con chuột.

- Tôi đặt 19 công huân cho mèo thắng, đặt thêm 15 công huân cho việc chuột c·hết sẽ rớt ra đồ tốt...

- Tạ Hằng, cô hăng máu vừa vừa thôi. Nhưng mà tiền tươi thóc thật, đặt thì đưa đủ 15 công huân nữa đây.

- Cho nợ đi, tối trả, tôi hứa tối sẽ trả mà...

- Tao đặt 8 công huân....

- Đại Minh, cho tao vay một ít đi...

- Có cho đặt bằng lương thực không, tôi đặt 1 lạng gạo cho chuột.

- Không có tiền thì cút ngay, đặt gạo phải đặt ít nhất nửa cân trở lên, không thì xéo.

- Đặt kèo riêng với tôi không, tôi đặt 2 lạng gạo...

- Con mẹ nó, tao đặt chiếc nhẫn chống chịu này cho mèo thắng...

- Ê, ở đây không nhận đặt cược đồ chính ngạch đâu đấy.

Đồ chính ngạch là đồ đăng ký của phòng vật tư, đụng vào vô cùng bỏng tay. Con bạc đỏ mắt gì cũng dám làm, nhưng mà chủ sòng không phải gì cũng dám nhận, dù sao nếu có thắng cược mà bị truy tra ra nguồn gốc thì cũng khó mà giữ nổi.

Âm thanh huyên náo này quả thật đã hấp dẫn sự chú ý của Hàn Phong, một đoàn 7 người cứ như vậy nhanh chóng tiến tới xem xét.

Trần Tu làm việc rất hiệu quả, sau 1 phút giao lưu cùng nhân viên công tác đang quản lý nơi này, nhóm bọn họ đã thành công tiến vào giữa trung tâm huyên náo.

Đây là một "đấu trường" thu nhỏ. Đấu trường là một cái hồ cạn, đường kính rộng khoảng 8 mét, sâu 2 mét, thành hồ bọc sắt dày, xung quanh bao kín inox, bên trên có lồng tre chụp tới kín mít, cái này có thể đảm bảo vật bên trong không dễ thoát ra ngoài.

Trong đấu trường có hai chiếc lồng sắt để sẵn, một lồng sắt trong đó đang nhốt con mèo lông cam vằn đen, nhìn qua thật giống hổ, thân thể nó lớn chừng can nước 5 lít, khuôn mặt hung dữ điên dại, mồm mép chảy dịch, răng nanh dài nửa gang tay, nhưng hình thể lại cong cong ngược lên trên như răng lợn rừng, vừa nhìn liền biết nó là động vật biến dị.

Lồng sắt đối diện nhốt một con chuột xám, thân thể to như bắp đùi người trưởng thành, hai tai nhọn hoắt như lưỡi dao, cuống đuôi cụt lủn, thay vào đó là một cái đầu tam giác trông như đầu rắn.

Cái đầu tam giác vừa rồi thè lè một đạo lưỡi đen chẻ đôi, xác nhận đây chính là lưỡi rắn.

Hai động vật biến dị hàng thật giá thật, lại còn biến dị vô cùng nặng nề.

Xung quanh chỗ này phải có tới hơn 40 mạng đang ầm ầm gào thét.

- Cược đi, cược đi, nhanh nhanh nhanh, 30 giây nữa đóng cược.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top