Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 545: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (7)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 545: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (7)

Âm thanh cà khịa của Lưu Giang tuy nhỏ nhưng đã triệt để lấn át tất cả những lời bàn luận bên lề, bầu không khí toàn trường lập tức lâm vào trong im lặng tới nghẹt thở, ai nấy trái tim giống như sắp sửa nhảy ra ngoài lồng ngực. So với thời điểm sắp đánh nhau hay có nhân viên chấp pháp đội xuất hiện, cái kiểu cà khịa này của hắn ta đem tới áp lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Đây là công khai khiêu khích, thậm chí công khai thừa nhận g·ian l·ận, công khai nói trước sẽ g·ian l·ận luôn à?

Ngay sau thời điểm Phó Bưu vừa thể hiện quyền lực luôn à?

Điên rồi, điên cả rồi, thằng kia điên thật rồi.

Hay nó chính là thằng vừa rồi đã ra tay g·ian l·ận?

Thủng trời rồi!

Bọn họ dù không chơi đá nhưng cũng muốn đột quỵ theo con chuột biến dị kia tới nơi rồi.

Mặc kệ gần trăm con bạc đang đỏ mắt nhìn xem, Lưu Giang vẫn là bước từng bước tới phía đối diện, vị trí hòm tiền trả thưởng, ngay cạnh đài cao chủ sòng, bàn tay chai sần vì chiến đấu của hắn vươn ra ngoài rồi thản nhiên nói:

- Tiền!

Đây chính là ngữ điệu ra lệnh cùng thượng đẳng cao ngạo tới tuyệt đối.

Nhân viên trả thưởng khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lưu Giang, giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta, mà dám chắc là gã muốn thật, có lẽ gã chỉ đang chờ đợi một mệnh lệnh là lập tức nhào lên bất kể hậu quả.

Chẳng qua cũng chỉ tới thế, phía trên đài cao, Phó Bưu bàn tay nắm chặt tới tím tái mà rít qua kẽ răng từng chữ một:

- Trả thưởng cho hắn!

Không có cách nào khác, vừa rồi đã nói là không có vấn đề rồi.

Từng tờ tem phiếu mệnh giá 5 công huân và 10 công huân được kiểm đếm cẩn thận, gần trăm cặp mắt đổ dồn vào quan sát cảnh tượng này, cứ mỗi khi một tờ được nhấc ra, âm thanh hít thở lại thêm phần trầm trọng.

Lưu Giang cược 200 công huân trên tổng số 800 công huân cho kèo xuôi mèo thắng, tỉ lệ chiếm giữ 25% ăn kèo ngược 2000 công huân của đám cược chuột thắng, tức là hắn ăn tới 500 công huân.

Hàn Phong cũng cược 200 công huân cho mèo thắng, bú tiếp 500 công huân.

Chẳng những vậy, Hàn Phong còn cược 200 công huân trên tổng số 300 công huân cho kèo 15 giây, ăn tiền của đám cược kèo ngược hơn 1300 công huân, hắn chiếm tới hơn 870 điểm công huân ở kèo phụ này.

Tổng số tiền thắng cược mà cặp đôi này thu về sau một lần cược thắng là gần 1900 công huân...

Đây là khoản tài phú lớn tới cỡ nào chứ...

Phải biết một đoàn 4 người Hàn Phong ra sức tiêu xài cả buổi sáng mới tiêu hết có 500 công huân thôi.

Một đống lớn tem phiếu các loại được đưa tới trước mặt Lưu Giang, bao gồm cả tiền gốc và tiền thắng cược, hắn ta rút ra mười tờ tem phiếu giá 10 điểm công huân tồi tuỳ ý ném ngược lại, xem như phí tín thác.

- Khỏi cần thối, bo luôn phần thừa đấy. Ê hê hê hê, kiếm tiền dễ thật!

Cái giọng điệu trắng trợn khiêu khích này của hắn ta, thật sự là vô cùng đáng ghét.

Từng đạo ánh mắt đổ dồn về hòm trả thưởng như muốn g·iết người, cảm tưởng như sắp sửa có hàng chục đạo công kích phi phàm sắp đổ ập tới bên này mà băm hắn ta thành vạn mảnh. Bất quá không ai dám ra tay cả, uy h·iếp từ đội chấp pháp vẫn còn rõ ràng mồn một ra đó, người nào điên mới đứng ra làm chim đầu đàn mà thôi.

Phó Bưu đứng trên đài cao, bàn tay hết nắm chặt lại buông lỏng, sau vài cái hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh, hắn ta xoay người thì thầm với hai gã tay chân bên cạnh cái gì đó.

Hai gã tay chân này lập tức cúi người nhận mệnh, một người chạy về phía sau, cũng không biết là chạy đi đâu, một người chạy tới phía trước thì thầm với Lưu Giang cái gì đó, khuôn mặt biểu hiện vô cùng lạnh lùng.

Con bạc xung quanh nhìn cảnh tượng này thì đều trở nên hưng phấn. Đây xem như sắp có trò hay để xem rồi, Phó Bưu đã ra tay thì gần như biết trước kết quả, tiền cược thua của bọn họ sắp về lại tay rồi.

Lưu Giang trở về bên cạnh Hàn Phong thì đưa tới 1700 công huân cả gốc cả lãi rồi cười nói:

- Thủ lĩnh, tiền về tới rồi. À đúng rồi, tên họ Phó kia hẹn gặp chúng ta ở phía sau cánh gà.

Hàn Phong thu lại 1700 công huân của mình, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía đài cao, nơi đó quả nhiên đã có một hoạt náo viên khác thế chỗ tiến hành làm việc, về phần Phó Bưu, sớm chạy đi đâu không rõ tung tích

Hắn lúc này khoé miệng nhếch lên mỉm cười nói:

- Chờ 2 phút cho bọn này chuẩn bị lực lượng đã.

Nói xong liền ngay lập tức quay qua bên phải nối tiếp một câu:

- Trần trưởng phòng, không cần can thiệp.

Trần Tu đứng bên cạnh đoàn người, trên trán không khỏi vã ra một trận mồ hôi lạnh.

Lũ thổ phỉ khốn kiếp này, thật sự là biết gây chuyện mà...

Hắn được cấp trên giao nhiệm vụ làm "hướng dẫn viên" cho đoàn Hàn Phong, ngoài việc cung cấp dẫn đường nhất định, cung cấp thông tin nhất định, nhiệm vụ chính khác còn nhằm tiến hành giá·m s·át và quản lý, sớm một bước ngăn bọn này chạy nhảy lung tung, ngăn bọn này chọc ra tai hoạ, gây sự đánh nhau.

Trước đó bọn thổ phỉ này biểu hiện thân thiện hoà nhã bao nhiêu, vậy mà chỉ sau 30 giây hắn thoáng chút lơ là mất cảnh giác, bọn này đã bộc lộ ra sự chướng khí của mình nhiều bấy nhiêu. Giả ngờ nghệch vô hại để âm thầm tìm cơ hội nổi loạn, thật sự là không dậy nổi mà.

Thổ phỉ đúng là thổ phỉ.

Hiện tại hắn mà muốn tiến lên ngăn cản, sợ là bọn này sẽ còn chọc ra tai hoạ lớn hơn.

2 phút sau, dưới con mắt soi mói cùng hưng phấn của gần trăm con bạc, một đoàn 5 người theo đường nhánh bên hông tiến về phía cánh gà.

Trần Tu hai chân có chút run nhẹ mà bước từng bước theo sau lưng Hàn Phong. Hắn thật sự vô cùng muốn làm một cái tín hiệu ngầm cho nhân viên công tác khác đi tiến hành ngăn chặn v·a c·hạm xảy ra, bất quá Lưu Giang và Chu Vấn sớm có chuẩn bị, bọn họ vô cùng ăn ý mà chắn trái kẹp phải, hai bên kìm nén, ngăn cản hắn có bất kỳ ý đồ liên hệ nào với bên ngoài, hoàn toàn không giống với vị trí khách quan - chủ nhà thường nhật.

Điều này càng thêm chứng minh việc đám thổ phỉ này sớm đã lên kế hoạch gây hoạ từ lâu rồi, tất cả biểu hiện trước đó đều là bịp bợp đánh lạc hướng, lừa người ta ăn vào bùa mê thuốc lú mà thôi.

Cánh gà, sớm một bước có hai tên lâu la đứng chờ.

Hai kẻ này trước ngực ôm lấy hai thanh đao sắt, cánh tay xăm trổ kín mít, khuôn mặt hung dữ nanh ác, vừa thấy nhóm Hàn Phong bước tới, một tên trong đó liền nở ra nụ cười dữ tợn mà gằn giọng nói:

- Thằng chọi con, cũng gan lì đấy.

Nói xong liền vén tấm vải che phủ cửa phòng ra.

Hàn Phong thò tay vào túi rút ra tờ tem phiếu trị giá 10 công huân ném cho gã rồi bịt mũi nói:

- Thay đôi giày mới đi, mùi hôi quá.

Câu nói này của hắn lập tức để cho gã lâu la này sượng tím mặt, còn đồng bọn bên cạnh cũng giống như nhớ tới cái gì mà âm thầm nín chặt một hơi.

Thối thật, tình hình căng thẳng quá, thiếu chút đã quên mất phải nín thở.

Đồng bọn của hắn vốn bị bệnh hôi chân rất nặng, mà lạ một cái gã lại không chịu rửa chân hay chạy chữa, thế cho nên gã chỉ được giao cho canh cửa, không được phép vào nhà.

Ân, về phần bản thân hắn bị bệnh thối mồm, chỉ cần không há mồm ra nói gì cả là sẽ không ai biết.

Tất nhiên là vẫn không được vào nhà rồi.

Một đoàn năm người dưới sự dẫn đầu của Hàn Phong trước sau bước qua cửa vải, tiến vào hậu trường cánh gà.

Phía sau đấu trường, không ngờ là một nhà kho cực lớn xếp đầy các thể loại lồng sắt, trong lồng nhốt cơ man nào là động vật biến dị, chủ yếu là chuột, mèo và rắn.

Vừa mới bước vào, bọn họ đã được tiếp đón bởi hàng chục người, cùng với đó là hai họng súng đen ngòm lạnh lẽo.

Phải có tới 30 mạng đang ôm đao, ôm kiếm, ôm súng AK47 mà chĩa về phía này, ai nấy vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn, dường như đều sẵn sàng bóp cò xả đạn cùng lao lên chém g·iết bất kể hậu quả.

Trần Tu nhìn thấy cảnh này mà da đầu run lên.

Cảnh nội căn cứ cấm tiệt v·ũ k·hí nóng, bọn này vậy mà dám công khai sử dụng, lại còn hẳn 2 khẩu AK47, đây là cái dạng gì vô pháp vô thiên chứ.

Chuyện này thực sự là đủ nghiêm trọng rồi.

Phó Bưu đứng ở hàng đầu, bàn tay lăm lăm một thanh Trảm Mã Đao level 2, sau khi nhìn thấy Hàn Phong, khuôn mặt hung ác của gã lập tức nở một nụ cười dữ tợn:

- Chào đón thức ăn cho chuột của ngày hôm nay!

Lời hắn vừa dứt, hàng loạt họng súng đen ngòm đã răng rắc lên nòng, không khí ngập tràn một loại mùi vị máu me c·hết chóc, áp lực phải nói là khủng bố tới mức tận cùng.

Hàn Phong có chút choáng váng vì cái bầu không khí này.

Thế quái nào mà mùi thối chân ngoài cửa vẫn bay vào trong này được, hắn sắp c·hết vì nín thở rồi, thậm chí mùi trong này còn tệ hại hơn nhiều khi pha tạp đủ các thể loại hôi hám động vật, cái này gần như đã chấn cho người có Siêu Khứu Giác điếc cả hai mũi.

Sao mà bọn giang hồ giang báo này có thể sống trường kỳ trong cái không khí thối hoắc này được vậy, kể cũng tài đấy.

Kiều Ti Vân mắc bệnh thích sạch sẽ, lúc này cũng không nhịn được đưa tay che mũi, thật muốn nhanh nhanh rời đi cho rồi.

Về phần Chu Vấn và Lưu Giang, thế mà lại không mấy bị ảnh hưởng, không biết có phải do hai thằng này cũng đang nhiệt tình hưởng thụ hay không.

Hàn Phong vốn còn muốn nhây nhây dây dưa trêu đùa một chút, bất quá dưới cái đống mùi thối hoắc này, hắn buộc phải giải quyết cho lanh lẹ, lúc này khẽ hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói:

- Phó Bưu đúng không? Tôi muốn mua con mồn lèo của anh, giá cả thương lượng.

Hàn Phong đáp lại một câu chẳng liên quan, bất quá cái đó không quan trọng, quan trọng là lời của hắn vô cùng có vấn đề.

Bởi vì hắn vừa nín thở vừa nói, âm điệu trúc trắc lệch lạc, người nghe cũng dễ liên tưởng nhầm, câu kia nghe thật giống như "tôi muốn mua cái lồ** của anh".

Cái này khiến cho Phó Bưu khuôn mặt vốn đang tức giận càng trở nên vặn vẹo, trong khi đó đám đàn em phía sau đã có thằng không nhịn được mà phải phun ra một ngụm sặc sụa, sau đó vội vã bịt miệng ngăn tiếng cười truyền ra.

Sao lại có một màn m·ua d·âm diễn ra ở sòng bài rồi, chẳng lẽ thằng chọi con kia có sở thích kỳ dị, đã nhìn trúng lão đại của bọn hắn.

Phó Bưu vô cùng muốn ra lệnh xả đạn b·ắn c·hết cả lò năm thằng trước mắt, chẳng qua gã lăn lộn giang hồ đã lâu, chung quy vẫn rất có định lực, lúc này nhanh chóng hít sâu hai hơi rồi gằn giọng hỏi:

- Mày tên gì?

Giết người, rất dễ, nhưng cũng rất khó. Vấn đề không nằm ở chỗ có g·iết được không, vấn đề nằm ở chỗ có được g·iết không.

Nếu như g·iết nhầm công tử ca của nhà nào đó, vậy thì gã cũng xác định bồi táng theo là vừa. Vừa rồi gã chỉ là doạ dẫm câu từ để thử một chút thôi, nhưng mà thằng chọi con trước mặt lại không có nửa điểm sợ hãi, cái này đã chứng tỏ rất nhiều điều.

Không để Hàn Phong trả lời, Trần Tu bên cạnh đã nghiêm giọng nói:

- Phó Bưu, tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất không nên đụng người này...

Lời của Trần Tu lập tức bị Hàn Phong xua tay cản lại, hắn tiếp tục lặp lại câu hỏi một lần nữa:

- Con mèo vừa rồi có giá bao nhiêu? Cứ đưa ra một con số đi.

Lần này không có ai nghe nhầm nữa, bọn họ đều đã hiểu Hàn Phong đang muốn mua con mèo liên tiếp thắng cuộc kia.

Phó Bưu cũng không nghe nhầm, chẳng qua gã càng không có ý định dây dưa vấn đề này.

Gã gọi Hàn Phong tới đây không phải để bàn chuyện mua bán, gã là muốn giải quyết một mẻ những cái sự kiện g·ian l·ận vừa rồi, lúc này bàn tay cầm Trảm Mã Đao chỉ thẳng về phía trước rồi nhe răng nói:

- Bố hỏi lại mày lần cuối, mày tên là gì?!

Âm điệu này, tất nhiên không chịu thoả hiệp, hành động giơ đao về phía trước, tất nhiên cũng thể hiện thái độ muốn giao lưu võ thuật chứ chẳng muốn buôn bán gì.

Cái kiểu thản nhiên vô tư lự đi kèm đôi chút thiếu kiên nhẫn và mơ hồ muốn n·ôn m·ửa của Hàn Phong khiến cho Phó Bưu gần như muốn bùng nổ, không biết bao lâu rồi chưa có người dám ăn nói với gã như vậy, kể cả phó đội trưởng đội chấp pháp số 3 tới đây cũng phải dùng thái độ ngang hàng mà đối đãi, thằng chọi con kia là cái thứ gì chứ.

Nhưng mà, Trần Tu đeo huy hiệu nhân viên công tác chính phủ đứng bên cạnh cũng tự tin tương tự lại cản tay Phó Bưu rất nhiều. Huy hiệu rất nặng, nhưng nhân viên chính phủ không nặng tới thế, thằng kia rõ ràng biết đến hắn mà vẫn cương được, chỉ nội cái biểu hiện này thôi, gã đã không dám làm ra một vài biểu hiện quá khích rồi.

Nhóm này có thân phận không hề ầm thường, mặc dù gã đã cho tay chân đi điều tra, nhưng bây giờ vẫn chưa điều tra ra được thân thế mấy thằng trước mặt.

Thật ra chỗ dựa sau lưng Phó Bưu cũng rất lớn, nhưng mà gã chưa chắc dựa được.

Dù sao thì gã cũng không biết liệu khi làm lớn chuyện thì bản thân gã có đủ quan trọng để được người ta cứu giúp hay không, có khi lại bị vứt bỏ hi sinh không chút thương tiếc cũng không chừng.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, rất được, nhưng gặp hổ báo chân chính, vẫn phải cúp cái pha xuống, đây chính là bí quyết sinh tồn.

Hàn Phong đã hết chịu nổi thứ mùi hôi xung quanh, lúc này hắn thở ra một hơi kìm nén rồi chậm chạp cất lời:

- Tôi hỏi giá là muốn thể hiện sự lịch sự của bản thân, không phải là để hỏi ý kiến của anh.

Dứt lời, Hàn Phong bàn tay thản nhiên khẽ vẫy, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh trắng muốt, trên tay thân ảnh này đang cầm theo một cái lồng sắt nhỏ, trong lồng nhốt một con mèo lông cam vằn đen, lớn chừng bình nước 5 lít.

- Méooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, làm sao mà lề mề thế hả. Meo meo meo meo!"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full, Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top