Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 546: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (8)
Hàn Phong sử dụng Băng Nô kết hợp Băng Ảnh thoải mái giải cứu con mèo ngu xong, còn chưa kịp kể công gì cả đã bị nó chửi cho một tràng.
Hắn không khỏi hung tợn liếc nhìn con mồn lèo này một cái, còn thiếu chút đã không nhịn được mà nhồi cho nó một đòn Hồn Áp.
Đúng là cái loại vô ơn, mõm chó, láo toét ba trợn, được người ta cứu mà còn ra vẻ, cái giống thượng đẳng hão chẳng giống ai.
Chẳng qua ở chỗ này đang có nhiều người quan sát, hắn cũng không tiện dùng mão ngữ cãi nhau qua lại, chỉ ném nó cho Kiều Ti Vân đang đứng bên cạnh rồi thản nhiên nói:
- Tắm rửa cho nó một chút.
Kiều Ti Vân có kỹ năng tam giai Mưa Acid, là kỹ năng được thăng giai lên từ nhị giai Mưa Acid, nguồn gốc lấy từ chỗ Ngô Soái dấm dúi cho tặng. Trải qua thời gian dài sử dụng và nâng cấp, lực khống chế của nàng ta đối với kỹ năng này phải nói vô cùng tinh diệu.
Hiện tại một trận mưa mà nàng ta tạo ra có thể dễ dàng ăn mòn cả một con Vinfast LuxA, cũng có thể trực tiếp há mồm ra uống nước mưa mà không gặp chút vấn đề nào cả, giống hệt như cách mà cá biến dị sẽ không bị chính mưa acid của mình ăn mòn vậy.
Được giao nhiệm vụ tắm mèo, nàng ta cũng không nề hà gì chuyện này cả, lúc này bàn tay khẽ phẩy qua một cái, một trận mưa li ti nhanh chóng bao khoả lấy lồng sắt.
Những hạt mưa rả rích lướt qua thân thể con mèo cam vằn đen, mềm mại mà nhẹ nhàng, nhanh chóng đem trên dưới trái phải máu me bụi bẩn đang bám trên bộ lông nó toàn bộ dội sạch, cũng không hề gây ra nửa điểm thương tổn nào.
Chẳng những vậy, mưa rơi xuống khi gần chạm đất liền lập tức đảo chiều bay ngược, ngưng tụ thành một lớp dày đặc phía trên, sau đó tiếp tục rả rích dội xuống phía dưới, tuần hoàn không dứt.
Nhìn từ bên ngoài thật giống như một cơn mưa hình vòng cung, rơi mãi lại rơi mãi, không có điểm dừng.
Chỉ qua vài giây, con mèo cam lông vằn đã biến thành một con mèo thuần cam không chút lai tạp, hai cái răng nanh cong cong như răng lợn rừng cũng bị mưa gội cho rụng xuống, bên trong lộ ra hai chiếc răng ngà trắng tinh, y như mèo nhà.
Giờ thì nhìn con mèo này thật sự không khác gì một con mèo nhà, chỉ là vừa béo vừa ngu.
Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi ngẩn người, thế tức là nó vốn không có dị năng quấn thân à?
Này là có đứa cố tình bôi trét nhọ nồi cùng gắn đạo cụ giả lên người con mèo ngu này, khiến nó trông ghê gớm hơn, mục đích cuối cùng là muốn loè bịp thiên hạ về việc nó có khả năng sử dụng dị năng à?
Hắn ăn gian chưa nói, bọn sòng bạc này còn ăn gian hơn, nguỵ tạo ngay từ đầu nguồn, sớm trước một bước tạo ra kèo bịp tới không thể thắng nổi.
- Méooooo...
"Nhân loại hạ đẳng, đừng có hắt nước vào người ta. Meo!"
Mèo cam tuy đang bị nhốt trong lồng nhưng bản tính vẫn vô cùng đanh đá, nó liên tục dùng móng trảo vào thành lồng, muốn ngăn Kiều Ti Vân tắm cho nó. Chẳng qua cũng chẳng cần nó phản đối, sau 7 giây tắm rửa, nó đã hoàn toàn sạch bóng, mây mù trên đầu cũng lập tức biến mất.
Hành động quỷ dị vẫy tay đoạt mèo của Hàn Phong, cùng với động tác triệu hồi mây mưa vô cùng thong dong nhàn nhã của Kiều Ti Vân, phải nói là thần kỳ xen lẫn đáng sợ. Cái này để cho hơn 30 người phía trước tất cả đều câm nín, cả đám đồng loạt siết chặt v·ũ k·hí trong tay, cổ họng âm thầm nuốt khan vài ngụm run rẩy.
Một tên lâu la đứng bên trái nhìn qua có vẻ yếu tâm lý nhất lúc này lập tức ngã ngồi xuống sàn mà lắp bắp nói:
- Phi... Phi phàm giả... Nguyên tố giả...
Danh từ này vừa ra, sự sợ hãi trong nội bộ nhà kho lại càng bị đẩy lên tới cao trào.
Đứng trước phi phàm giả, nhân loại bình thường chỉ như lũ chuột nhắt múa may quay cuồng, yếu tới không cần xem xét.
Phó Bưu bàn tay cầm đao run rẩy dữ dội, hắn lúc này khẽ lui về phía sau một bước rồi khàn giọng hỏi:
- Mày... Mày rốt cuộc là ai.
Hàn Phong nghe được câu hỏi này thì không khỏi im lặng.
Thằng này cũng kiên trì thật, thế mà hỏi tới 4 câu rồi, mà cả 4 câu đều có cùng một nội dung giống y hệt nhau là hỏi tên, dường như không biết chán hả.
Tất nhiên, âm điệu và thái độ giữa các lần dò hỏi là hoàn toàn khác biệt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi đang bủa vây trong đôi mắt nhợt nhạt của Phó Bưu, kia đã gần như muốn thực chất hoá.
Phó Bưu sợ hãi là đúng.
Các nguyên tố giả mạnh mẽ đều là trụ cột của q·uân đ·ội, nếu không thì cũng là các bang chủ, hội chủ, môn chủ của các tổ chức ngầm, hắn tuy cũng là một nguyên tố giả khi sở hữu kỹ năng Lôi Cầu, thế nhưng dám v·a c·hạm cùng nguyên tố giả khác, đó vẫn là hành động tuyệt đối ngu xuẩn.
Dám đánh nhau với bọn này, ngươi sẽ luôn luôn sai về mặt pháp lý, hoặc luôn luôn thua về mặt xã hội, thứ đón chờ phía trước chỉ là vực sâu u tối mà thôi, chỗ dựa sau lưng cũng khó đảm bảo nổi.
Chẳng những vậy, một nhóm nguyên tố giả lạ mặt, sở hữu năng lực hùng mạnh và tự tin tới mức kia, vậy thì càng không thể dây vào, bởi vì đối phương rất có thể là thành viên của cái tổ chức kia.
Tổ chức chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng qua vài tin đồn trà dư tửu hậu.
Long Nha.
Tinh anh q·uân đ·ội.
Nghĩ tới hai chữ Long Nha, kết hợp với lời cảnh cáo của Trần Tu lúc trước, Phó Bưu thiếu chút đã quỳ xuống tại chỗ.
Chẳng qua không để cho gã làm vậy, Hàn Phong đã giơ tay thản nhiên giới thiệu:
- Tôi gọi là Hàn Phong, chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng.
So với hai chữ Long Nha bí mật kia, danh từ chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng thật sự vô cùng xa lạ, không có mấy người ở đây hiểu ý nghĩa của nó.
Chẳng qua sau hai giây tự hỏi, Phó Bưu da đầu đột nhiên trở nên tê dại, trên trán vã mồ hôi lạnh, sự sợ hãi nhanh chóng bủa vây toàn bộ tâm trí gã, so với vừa rồi còn bị trùng kích gấp hàng trăm lần.
Hàn Phong, kẻ cầm đầu tổ chức khủng bố trấn Hi Vọng.
Con mẹ nó, đây là cái dạng gì giang hồ chứ.
So với Long Nha càng đáng sợ gấp vạn lần.
- Mày... Mày...
Phó Bưu bàn tay phải giống như bị chích điện, Trảm Mã Đao level 2 đi mượn về cứ thế rơi thẳng xuống đất cái keng, mà đôi mắt hắn cũng sớm đã trợn trừng lên tràn đầy khủng hoảng, toàn bộ sát khí đã biến mất không còn một mảnh.
Trùm khủng bố, người quản lý hơn một nghìn dân cư, người đứng đầu cả một tiểu đoàn phi phàm giả, người đánh ngang tay với đoàn trưởng Cổ Nguyên, người dám đứng lên chống cự lại toàn bộ áp lực từ chính phủ, người phá cầu Liễu Hà, tuyên bố độc lập tự chủ, mơ mơ hồ hồ có tin đồn thằng này còn là người đã một chiêu g·iết hại hơn 60 mạng binh lính phi phàm của tiểu đoàn 2.
Mỗi một cái danh tự xuất ra, đũng quần Phó Bưu lại ướt thêm một chút, cho tới cuối cùng, thậm chí còn có một mùi thum thủm điếc mũi hơn cả mùi giày thối phát ra, cứ như vậy quanh quẩn trong không khí mãi không tiêu tan.
Gã rốt cuộc đã chọc phải cái giống gì thế này...
Hàn Phong nhìn biểu hiện run rẩy của Phó Bưu thì không khỏi có chút mất tự nhiên.
Làm sao chưa cả kịp dùng Uy Áp Thượng Vị thì thằng này đã bị doạ tới cứng người rồi?
Hay là cái chức chủ tịch hội đồng nhân dân này của hắn oách quá, đã khiến cho thằng kia hâm mộ tới vãi cả cứt...
Bất quá, không quan trọng, miễn tạo thành hiệu quả doạ sợ là được. Hàn Phong lúc này khẽ búng tay một cái, một tờ tem phiếu trống trơn với chữ ký ký sẵn của hắn theo đó được triệu hồi ra từ Nhẫn Trữ Vật level 4. Hắn dùng tay khẽ ném về phía trước, phiếu vật tư trắng lập tức giống như phi tiêu bay thẳng, bay tới dưới chân Phó Bưu rồi cắm xuống nền đất.
- Tôi rất thưởng thức năng lực của anh, hãy theo tôi về Liễu Lâm làm việc, anh sẽ có tất cả, bao gồm cả quyền quyết định phong cách làm việc của bản thân mình.
- Chỉ cần theo tôi làm việc, vậy anh sẽ không cần phải phụ thuộc vào tâm trạng của ai nữa. Anh sẽ không phải luồn cúi hay sợ hãi bất kỳ điều gì nữa.
- Tôi sẽ bảo kê cho anh.
Trấn Hi Vọng đang thiếu một người như Phó Bưu để kiến thiết nền tảng giải trí, để mà tự kiếm người xây dựng lên một hệ thống ăn chơi hút máu một cách chuyên nghiệp thì rất lâu, nhưng mà đào góc tường của Tam Giang thì ngược lại rất nhanh.
Cả tài nguyên, nhân lực lẫn kinh nghiệm, cho tới cả các yếu tố tổng hợp, tất cả những thứ này đều không nhất thiết phải tự mình bồi dưỡng, đi lừa, đi c·ướp về cũng được, dùng còn tốt lắm.
Cũng không biết có vị chủ tịch nào giống với Hàn Phong hay không, lại đi mời chào một tên giang hồ giang báo cờ bạc bịp bợm về làm thuộc hạ, mục đích là bịp tiền của cư dân dưới trướng, đúng là cùng một ruột tổ nghề với nhau, không lệch đi đâu được.
Từng lời từng lời của Hàn Phong giống như ma chú, tất cả đều bủa vây lấy tâm trí Phó Bưu, mãi không tiêu tan.
Vì sao ư, vì mấy lời kia đã hoàn toàn trùng khớp với những điều mà gã đang khát cầu, đang tìm kiếm, đang mong chờ.
Cho tới tận khi năm người phía trước rời đi đã lâu, tay chân lâu la xung quanh điên cuồng hô gọi, Phó Bưu mới là sực tỉnh lại từ trong mộng mị.
Sống... Sống rồi sao...
Nhìn tờ phiếu vật tư nằm chỏng chơ dưới đất, gã rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại, sau đó là chợt giật thót một cái rồi kêu ầm lên:
- Trảm Mã Đao của tao đâu rồi?
Một tên lâu la đứng cạnh đó cẩn thận từng ly từng tí lí nhí nói:
- Đại ca, thằng chủ tịch gì gì đó kia nói muốn giữ tạm mấy ngày, bảo anh tới tìm hắn mà đòi, hắn còn nói cứ liên lạc với nhân viên công tác bất kỳ nào đó là biết hắn đang trú ở đâu...
Sau đó lại có vài thanh âm hô hào lắt nhắt truyền tới:
- Đại ca, con ghệ nó nhìn ngon quá, ngầu nữa...
- Đại ca, chúng ta có cần cho người theo đuôi nó không...
...
Một nhóm năm người Hàn Phong rời khỏi đấu trường sinh tử thì giảm xuống còn bốn, Lưu Giang đã sớm không nhịn được nhảy vào một casino bên đường, hắn muốn kiếm hết tiền của những người ở nơi này.
Thật ra là muốn điều tra chút thông tin, tiện đường giải quyết chút đam mê đỏ đen, một công đôi chuyện.
Chỉ còn lại bốn người, Hàn Phong lúc này mới ngáp một tiếng rồi bâng quơ nói:
- Trần trưởng phòng, lúc trước nghe anh nói gần đây có sàn cách đấu, chi bằng dẫn tôi tới giao lưu một chút đi.
Trần Tu vẫn còn chưa hết chấn động đối với sự kiện vừa rồi, lúc này nghe thấy Hàn Phong mở lời muốn chạy tới nơi phức tạp kia, hắn không chút do dự mà ngay lập tức từ chối:
- Hàn Phong, kia là khu vực b·ất h·ợp p·háp, chúng ta không được phép tới...
Hàn Phong chỉ thản nhiên xua tay cắt lời hắn ra rồi nói:
- Vậy anh cứ tạm thời trở về đi, chúng tôi muốn đi vệ sinh một lát.
Câu nói tràn đầy sự hạ lưu này của Hàn Phong đủ khiến Trần Tu hiểu được ngụ ý phía sau. Hắn ta được cử tới để giá·m s·át mấy thằng cha này, hiện tại Hàn Phong muốn đuổi hắn đi, vậy thì hắn còn giá·m s·át cái gì nữa, e rằng bọn này sẽ càng chọc ra hoạ lớn hơn.
"Thôi thì thà giá·m s·át còn hơn thả cửa..."
Trần Tu hàm răng cắn chặt vào nhau một cái rồi nhỏ giọng nói:
- Hàn Phong, vậy chúng ta tới xem qua một lát, nhưng anh phải hứa không được đụng tay đụng chân.
Đối với trình độ gây rối của Hàn Phong, hắn đã được lĩnh giáo qua, hiện tại phải rào trước đón sau, tránh cho lúc đó lâm vào khó xử.
Hàn Phong chính khí lẫm nhiên cao giọng đáp lại:
- Nhìn tôi giống người thích đụng chân đụng tay sao? Dẫn đường đi.
Việc này được định ra ở đây, Trần Tu đi trước, ba người trong nhóm Hàn Phong thoải mái theo sau.
Về phần hai tên cửu vạn vác đồ, bọn họ đã vác tài nguyên mua sắm lúc trước trở về nhà khách trung tâm rồi.
Con mèo cam bị nhốt trong cũi sắt sau khi được cứu ra khỏi đấu trường cá cược thì liên tục ngao ngao kêu gào chửi bới, lúc này nó rốt cuộc đã hết chịu nổi giày vò vì bị nhốt, đôi mắt tròn xoe buộc phải nhìn về phía Hàn Phong nhỏ giọng cầu xin vô cùng khẩn thiết:
- Meo meo meo...
"Nhân loại hạ đẳng, ta cho phép ngươi thả ta ra. Meo!"
Hàn Phong đã chịu hết nổi âm thanh meo meo điếc cả tai của con mèo ngu này, lại nghe nó chửi thêm một lúc nữa, có lẽ hắn sẽ phát điên mất. Lúc này hắn rốt cuộc cũng buộc phải hạ giọng mà tiến hành thoả hiệp lại với nó:
- Meo meo...
"Mèo ngu, mày không được nói tao hạ đẳng nữa, bằng không thì cứ sống trong lồng cả đời đi. Meo!"
Con mèo cam nghe được giọng điệu khẳng định chắc nịch này thì không khỏi vả ra hai vả để phản đối, bất quá sau khi đảo đôi con ngươi to tròn, nó chợt ngao ngao kêu ầm lên:
- Méooo...
"Được, nhân loại hèn mọn, ta cho phép ngươi thả ta ra. Meo!"
Hàn Phong nghe tới đây thì có chút im lặng.
Hạ đẳng và hèn mọn, có gì khác nhau à.
Xem ra năng lực thiên phú của con mèo này là mỏ hỗn.
Hết cách, hắn đành phải tuỳ tiện triệu hồi một viên băng đá hình tròn lớn chừng ngón tay ném vào lồng rồi nói:
- Meo!
"Nuốt nó, mày sẽ được tự do. Meo."
Con mèo cam với khuôn mặt bố láo lúc này hồ nghi nhìn viên băng đá vĩnh cửu một cái, sau khi ngửi ngửi thử, nó thè lưỡi cuốn vật này vào mồm rồi nuốt xuống.
Hàn Phong đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn xem, sau khi cảm nhận được vị trí của viên băng đá đúng là đang nằm ở trung tâm thân thể mèo biến dị, hắn lúc này mới coi như chính thức "thu phục" được con mèo ngu này.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là phương án đảm bảo nhất thời mà thôi, không đại diện cho việc hắn có thể khống chế được nó, nhưng mà chừng đó cũng tạm đủ rồi.
Lúc này hắn thản nhiên nói với Kiều Ti Vân:
- Thả con mèo ngu này ra đi.
Kiều Ti Vân không chút do dự nhấc lên nắp lồng sắt, con mèo cam đang bị nhốt bên trong vừa thấy đường chạy thì hai mắt sáng lên, bốn chân nhún một cái liền lập tức phi thân ra ngoài rồi phóng về phía xa xa.
Thời điểm nó chuẩn bị bị nổ tan xác rồi biến thành một con mèo băng, nó đột nhiên dừng lại tại một góc tường, hai chân cật lực bới bới đất cát rồi ị xuống một bãi to tướng.
Lại thêm một bãi to tướng nữa.
Hàn Phong khoé miệng co giật vội thu lại ánh mắt.
Đa nghi quá cũng không phải là chuyện tốt.
Sau khi giải quyết xong chuyện chính sự, con mèo cam lại chạy ngược lại về bên này, cái đầu béo múp của nó dụi dụi vào ống quần Hàn Phong như thể nịnh nọt rồi cất tiếng kêu ngao ngao:
- Méo meo meo...
"Nhân loại hạ đẳng, ta cho phép ngươi lấp cát cho ta. Meo."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
đọc truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ full,
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!