Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương
Trước khi ra khỏi cửa, Lục Nguyên Sướng chỉ mang theo mấy chục thân quân, mạo hiểm đi trong gió lạnh cưỡi trên lưng ngựa lao nhanh. Đoàn người cứ thẳng hướng bắc mà đi tới. Nàng nóng lòng mong đợi thời khắc được hôn khuê nữ của mình.
Vượt qua thành Bảo An thì đến vùng đất có cả Quan Trung cùng Bắc cảnh tụ hợp. Trên trời hoa tuyết bay lả tả, bởi vì tốc độ ngựa chạy quá nhanh, từng bông hoa tuyết đánh thẳng vào mặt gây cảm giác đau buốt. Thế nhưng đối với một người quanh năm hành quân như Lục Nguyên Sướng mà nói, những gian lao này quả thật không tính là cái gì. Nếu mắng nàng là anh hùng có tính khí nóng nảy Lục Nguyên Sướng cũng sẽ vui vẻ tiếp thu. Trước mắt nàng chỉ muốn đón được khuê nữ trở về, để được một nhà đoàn tụ.Bởi Bắc cảnh là vùng đất thuộc quyền quản lí của Lục Nguyên Sướng. Vì vậy mà sự xuất hiện của nàng đã làm náo động cả Bắc cảnh, đến mức đủ loại quan lại đều ra trước cổng thành chào đón. Chỉ vì nàng đã chuẩn bị tốt cả về ngựa lẫn lương khô, nên đoàn người đến đón cũng chỉ kịp nhìn theo Thái Bình Hầu tiêu sái giục ngựa nhanh chóng lao đi."Hầu gia, cơm canh đã chuẩn bị sẵn cả rồi." Người hầu cận tên là Lục Ngũ bưng lên một bát canh thịt cho Lục Nguyên Sướng. Nhìn thấy nét mặt đầy vẻ mệt mỏi của nàng thì không nhịn được mà khuyên nhủ: "Hầu gia, cũng chỉ còn một đoạn đường nữa là đến thành Lâm Xuyên, vì vậy tối nay Hầu gia hãy nghỉ ngơi lại một đêm rồi đi. Nếu cứ như vậy mà chạy đi thì thân thể sẽ không chịu nổi.""Không cần. Chỉ cần kiên trì thêm tối nay nữa thì ngày mai đã có thể đến được thôn Lạc Khê rồi. Ngươi hãy phái người đi Dương gia thông báo, nói với mẹ nuôi ta là ta muốn được ăn canh thịt do nàng làm." Lục Nguyên Sướng lắc đầu rồi ăn qua quít bát canh thịt trước mặt. Nàng vừa ăn vừa nghĩ thầm, nếu như mình không thể đón được Trứng Gà về trước khi năm mới đến, hãy chờ xem Cố Tiểu Phù sẽ làm sao nháo mình đây.Đám thân quân nghe được nàng nói như vậy thì không khỏi cười thầm. Trước vạn người Thái Bình Hầu là vô địch, nhưng đối đầu với phu nhân yểu điệu, thì vĩnh viễn không bao giờ là đối thủ. Sự ôn nhu của mỹ nhân chính là mộ chôn anh hùng a.Đi đường vào ban đêm là việc người bình thường khó mà chịu đựng được. Dốc núi gồ ghề, chung quanh chỉ có một màu đen kịt. Tất cả chỉ dựa vào ngọn đèn lồng toả ra ánh sáng yếu ớt ở trên lưng ngựa chỉ dẫn. Tiếng dã thú gầm gừ, không gian âm u đầy vẻ khủng bố. Nếu là người bình thường đi qua nơi đây sợ là đã sớm bị làm cho sợ hãi đến mất mật. Có điều khí thế của đoàn người Lục Nguyên Sướng lại quá mức bá đạo. Những việc chém giết ở trên chiến trường kia đã ngưng tụ nên luồng sát khí dày đặc, làm cho đến cả dã thú cũng phải lùi bước. Cứ bị dày vò như vậy suốt một đêm, đúng vào lúc bình minh, rốt cục Lục Nguyên Sướng cũng nhìn thấy được thôn Lạc Khê.Trước mắt là một khung cảnh yên tĩnh, an lành được bao phủ trong làn sương trắng bạc, tất cả tinh khiết đến hoàn mỹ. Hơi thở toát ra thành khói trắng phiêu dạt, tiếng móng ngựa đã đánh vỡ hình ảnh tuyệt mỹ của buổi sớm mai này. Nhất thời Lục Nguyên Sướng cảm thấy trong lòng cảm khái vạn lần. Năm năm trước đây, ai có thể ngờ được rằng một đứa trẻ cô nhi nhận hết mọi sự khinh thường trong thôn như mình, vậy mà bây giờ lại trở thành nhân vật số một số hai có thực quyền trong triều đình Đại Chu."Đi thôi." Lục Nguyên Sướng dừng lại ở trước cửa thôn nhìn ngắm một lúc thật lâu. Nàng dằn xuống cảm xúc đang trào dâng trong lòng rồi đi về phía Dương gia.Khi tới cửa Dương gia, nàng nhìn thấy phía bên trong đèn đuốc đã được thắp lên sáng rực, ống khói trong phòng bếp đang bốc lên một luồng khói trắng. Vành mắt Lục Nguyên Sướng không khỏi có chút ướt át. Nàng tung người xuống ngựa, tự mình gõ cửa.
"Ha ha, Trứng Gà thật là bướng bỉnh. Chờ đến khi trở về nhà ta sẽ thu thập nàng cho coi." Lục Nguyên Sướng nghe thấy như vậy thì vui mừng khôn tả. Vốn luôn nghĩ từ nhỏ Trứng Gà đã không thích nói cười thì sẽ luôn là như vậy, vậy mà lên núi lại đã biến thành người khác.* Điển tập: Những kiến thức, hiểu biết được ghi chép lại thành sách."Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện đó. Trứng Gà chúng ta rất thông minh. Nháo một chút thì lại làm sao? Sư phụ của nàng cũng không nói gì, có con gái nhỏ mà không sủng không đau sao được. Có gì thì ngươi hãy sinh thêm cái đại tiểu tử béo, muốn thu thập thế nào ta cũng không ngăn cản." Dương Đại nương nghe nói như vậy thì lập tức cuống lên. Trứng Gà vậy nhưng là tri kỷ tiểu áo bông của nàng a, dù là ai cũng không được chạm vào.Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ mà nở nụ cười, muốn nói với nàng rằng mình làm sao cam lòng ra tay trừng phạt Trứng Gà được đây. Dùng xong bữa sáng, tắm rửa qua loa, Lục Nguyên Sướng mặc vào bộ quần áo đã được Dương Đại làm từ trước cho nàng, sau đó một mình đi lên núi. Trước khi đi nàng không quên dặn người hầu cận, lệnh cho bọn họ trở lại Lục phủ ở Phần Thành chuẩn bị thật tốt xe ngựa cùng vật thập sau đó đem tất cả tới thôn Lạc Khê, phân phát quà mừng năm mới cho thôn dân.Bây giờ thôn Lạc Khê đã hoàn toàn thay đổi, đã trở thành đệ nhất thôn trong địa giới huyện Lâm Xuyên. Nghe tin Thái Bình Hầu cải trang hồi hương, mọi thôn dân đều trở nên kích động vạn phần, mọi người tranh nhau đi thông báo cho mọi nhà cùng biết. Có điều sau khi bọn họ tập trung đông đủ trước nhà cũ của Lục gia thì Lục Nguyên Sướng đã lên núi từ sáng sớm.Lục Nguyên Sướng cũng không muốn phải chịu gian lao, nàng dùng khinh công nhanh chóng vượt qua hết khu rừng này đến khu rừng khác. Hiện tại nàng cực kỳ nóng ruột, cực kỳ muốn được nhìn thấy tận mắt khuê nữ của mình đã bướng bỉnh thành cái dạng gì. Đúng vào lúc trời sắp sẩm tối, rốt cục nàng cũng đến được thung lũng thần bí kia. Sau khi xuyên qua được con đường bí mật rất khó phát hiện của ngày trước, nàng nhìn thấy một vóc dáng nho nhỏ ngồi xổm ở trước vườn thuốc. Tay của nàng đang chọt xới một loài thảo dược không biết tên, nằm úp sấp bên cạnh nàng là một con lang cực kỳ cường tráng."A ô ~" Tiểu Nắm cực kỳ nhạy cảm, Lục Nguyên Sướng vừa ra khỏi lối đi bí mật kia liền gào thét.Trứng Gà nghe thấy tiếng Tiểu Nắm gầm chói tai liền biết là không phải sư phụ trở về. Nơi ở này của bọn họ cực kỳ bí mật, không ai có thể đi vào được. Trứng Gà lập tức đứng dậy, lúc quay đầu nhìn sang, nàng nhìn thấy một người mặc bộ quần áo màu trắng hết sức thuần khiết, nhưng trên mặt là một người xa lạ đầy vẻ phong trần. Trong khi đó người này lại nhìn mình chằm chằm đầy vẻ căng thẳng, giống như muốn ăn thịt mình vậy. (Đáng đời Sướng! Đến con gái cũng nghĩ mình là quỷ)"Ngươi là ai?"
"Trứng Gà, để đó cho cha làm." Lục Nguyên Sướng ôm lấy Trứng Gà đặt nàng xuống đất, để mình tự tay ra trận. Nàng sống hơn hai mươi năm nhưng không mấy khi tự tay làm được một bữa cơm cho tử tế, hôm nay sẽ vì khuê nữ làm một lần đi.Trứng Gà vui vẻ ôm lấy chân Lục Nguyên Sướng, ngoan ngoãn ở một bên nhìn. Tuy rằng động tác của Lục Nguyên Sướng rất là rối ren, nhưng trong lòng Trứng Gà lại cao hứng cực kỳ. Trứng Gà yêu thích ở trên núi, nhưng mà yêu thích cha mẹ hơn. Nàng không hiểu vì sao cha mẹ lại đem nàng vứt bỏ ở nơi đây, nàng vẫn cho là cha mẹ không cần mình nữa.Đôi tay lóng ngóng của Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng đã làm xong bữa cơm cho ra dáng. Không để ý đến cái bụng của mình đã bị đói đến mức sôi lên ùng ục, nàng tự tay đút cho Trứng Gà ăn."Nào, một miếng cơm, lại một miếng thức ăn này. Trứng Gà của chúng ta hãy mau mau lớn lên nhé." Lục Nguyên Sướng cho nàng ăn với vẻ cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ tay mình sẽ làm cho Trứng Gà bị đau.Trứng Gà mới chỉ ăn được mấy miếng thì bỗng dưng òa khóc. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy con gái nước mắt chảy ròng không khỏi hoảng hồn. Nàng ôm lấy Trứng Gà đặt lên trên đùi mình, dùng nói lời nói thật nhỏ nhẹ dỗ dành nàng: "Trứng Gà chúng ta ngoan nào, đừng khóc nha. Là cha không tốt, hôm nay cha đến đón ngươi đi gặp mẹ. Đến lúc đó để mẹ làm cho Trứng Gà một bộ đồ mới nha, lại còn làm thức ăn thật ngon nha. Cha sẽ dẫn ngươi đi chơi ngoài phố xá. Kinh sư rất là náo nhiệt, có hát hí khúc, có xiếc ảo thuật này, có đường nặn hình người, vẽ chân dung nữa này. Nếu như Trứng Gà muốn thì chúng ta đi vào trong hoàng cung chơi...""Trứng Gà muốn mẹ..." Lúc này thì Trứng Gà đã tìm được con đường để phát tiết. Lục Nguyên Sướng càng dỗ dành, nàng lại càng khóc hăng hái hơn. Rốt cục Lục Nguyên Sướng cũng đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của lão lang trung ngày nào. Oa nhi này thực sự là dù có muốn cũng dỗ không được a.Dùng xong bữa cơm, bàn tay vụng về của Lục Nguyên Sướng lại tắm rửa Trứng Gà trở nên thơm tho, kể chuyện xưa cho Trứng Gà nghe. Trứng Gà rất thích nghe những chuyện của Lục Nguyên Sướng khi ở trên chiến trường. Nàng không tỏ ra sợ hãi chuyện chém người chảy máu, thậm chí còn cảm thấy những chuyện kia cực kỳ thú vị.Trăng lên quá ngọn cây, rốt cục Trứng Gà cũng mỉm cười mà ngủ, chỉ là bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn nắm chặt lấy một góc áo của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng, nhất thời tâm tư trăm mối. Hiện nay thiên hạ đã trở nên yên ổn, nàng cũng không muốn Trứng Gà lại phải trở về trên núi nữa. Nhưng vì đã chính thức bái sư, việc đi ở của Trứng Gà còn phải cùng lão lang trung thương nghị.Sáng sớm hôm sau, một lớn một nhỏ đều cùng dậy thật sớm, cùng ở trên bãi đất trống phía trước nhà tranh luyện công. Lục Nguyên Sướng thấy Trứng Gà luyện tập cực chăm chú liền thăm dò võ nghệ của nàng. Hơn nửa năm tập võ, cảm ngộ võ học của Trứng Gà thật kinh người khiến cho Lục Nguyên Sướng cũng phải hoảng sợ. Tuy rằng người nhỏ lực bạc, nhưng bước tiến của bàn chân lại cực kỳ nhanh nhẹn, chiêu thức có bài có bản, bên trong còn có chút nội kình."Ha ha, quả nhiên là tướng quân đến rồi."Lục Nguyên Sướng xoay người nhìn lại, nhìn thấy đó là lão lang trung liền vội vàng chắp tay hành lễ rồi nói: "Từ biệt đã nhiều năm vậy mà phong thái lão tiên sinh vẫn như xưa vậy.""Sư phụ, ngài đã về rồi ~" Giọng nói của Trứng Gà kéo dài thánh thót. Nàng nhanh chóng chạy đi lôi kéo tay lão lang trung."Già rồi, làm sao so được với tướng quân oai hùng." Lão lang trung xua tay rồi dẫn Lục Nguyên Sướng vào nhà.Trứng Gà ngoan ngoãn rót trà cho hai người, sau đó nàng đàng hoàng trịnh trọng ngồi quỳ chân ở bên cạnh lão lang trung. Nhìn thấy cảnh này trong lòng Lục Nguyên Sướng không khỏi có cảm giác thật khó chịu. Khuê nữ của nàng xuất sắc như vậy mà sao lại biến thành đồng tử cho lão già này rồi vậy."Lão hủ cũng đã đoán chừng thời gian, hẳn là cũng đến lúc tướng quân tới đón Trứng Gà rồi." Lão lang trung từ ái vuốt đầu Trứng Gà. Đứa bé Trứng Gà này cũng thật biết ý, nàng quay về phía hắn cười rất ngọt ngào."Tiện nội rất nhớ nhung Trứng Gà, mắt thấy tết cũng sắp tới rồi, nên ta liền tới đây đón Trứng Gà về kinh, để cho người trong một nhà được đoàn tụ." Lục Nguyên Sướng gật đầu nói."Trứng Gà rất là ngoan ngoãn, lão hủ thực không muốn rời xa nàng. Có điều cốt nhục tình thân tất nhiên là đại sự, lão hủ cũng không dám giữ lại. Chỉ là sau khi qua Tết rồi, tướng quân hãy đem Trứng Gà trở về đây." Lão lang trung chậm rãi nói với nàng."Lão tiên sinh, đến ngày hôm nay việc lớn cũng đã xong, thế đạo đã an bình. Chỉ có hai ngươi một già một trẻ ở trên núi sẽ làm cho chúng ta thật là lo lắng. Vậy nên ta cùng tiện nội đã cùng nhau thương nghị qua, muốn tiếp lão tiên sinh về kinh bảo dưỡng tuổi già. Được như vậy thì Trứng Gà vẫn có thể thường xuyên làm bạn cùng ngài, để được tiếp tục học chút bản lãnh thật sự." Lục Nguyên Sướng lựa lời nói ra suy nghĩ của mình."Lão hủ nay tuổi cũng đã già, chỉ nguyện gửi mình nơi sơn thủy mà yên tĩnh sống qua ngày. Chốn kinh sư quá náo động, lão hủ sợ là đi tới nơi đó không mấy năm đã phải từ giã cõi đời." Lão lang trung cũng nhã nhặn từ chối.Lúc trước Lục Nguyên Sướng đáp ứng yêu cầu của lão lang trung, bởi vì lúc đó lo lắng quá nhiều. Nàng thật không nghĩ tới là có thể bình định được thiên hạ nhanh chóng đến như vậy. Trước mắt dù rất muốn đưa Trứng Gà trở về nhưng làm như vậy lại là làm trái thành tín, những câu nói vừa nãy kia đã là cực hạn."Nếu đã như vậy, tại hạ liền lĩnh Trứng Gà trở về nhà. Chờ đến khi tuyết tan, khi mùa xuân đến, tại hạ sẽ tự mình đưa Trứng Gà trở lại nơi đây." Lục Nguyên Sướng thở dài rồi nói với lão lang trung."Trứng Gà, con hãy trở về nhà thu thập một chút, sau đó cùng cha của ngươi đi thôi. Phải nhớ là lúc nào cũng phải luyện công, ngày ngày đều đọc sách. Chớ có ham chơi làm lỡ bài tập, sư phụ sẽ chờ ngươi trở về." Lão lang trung rất không nỡ lòng mà vuốt mái tóc của Trứng Gà, ân cần dặn dò."Trứng Gà không nỡ xa sư phụ." Trứng Gà tiến vào trong lồng ngực lão lang trung uốn éo một lúc thật lâu, sau đó mới rầu rĩ tỏ ý không vui khi bước đi thu thập hành trang của mình."Lão tiên sinh, những năm gần đây tại hạ có sưu tập được một số điển tập y dược, hy vọng là lão tiên sinh vui lòng nhận.""Ha ha, nếu như tướng quân đưa tới những vật thập khác, tất nhiên lão hủ sẽ không muốn, nhưng nếu là những quyển sách này thì đúng là thật đúng ý lão hủ rồi." Lão lang trung cười ha ha nhận lấy.Mặt trời đã lên cao, Lục Nguyên Sướng không muốn trì hoãn thêm nữa, nàng cõng lấy Trứng Gà rời khỏi thung lũng thần bí kia.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trong Thôn Có Một Cô Nương, truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương, Trong Thôn Có Một Cô Nương full, Trong Thôn Có Một Cô Nương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyenx.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!